Ngọc Khê càng nghĩ càng thấy đúng, chuyện dường như tính toán sẵn . Cô cẩn thận nhớ xem bỏ lỡ điều gì, hồi tưởng một lượt vẫn thấy gì khả nghi. Chẳng lẽ cô nghĩ sai ? Thôi bỏ , nghĩ thì nghĩ nữa, nếu thật sự vấn đề thì sớm muộn gì cũng lộ đuôi cáo thôi.
Ngọc Khê gác chuyện đó sang một bên, bắt đầu quan sát động thái mạng. Phản ứng của Hàn Phong cũng nhanh, tin tức do Ngọc Khê cung cấp, nhanh chóng nắm bằng chứng giao dịch thuê tài khoản ảo của hai công ty , cùng với các giao dịch với một blogger, tất cả đều thông qua Hoàng Lượng mà tung hết lên mạng.
Triệu Tuyết chỉ hưởng ứng chia sẻ bài , mà còn lợi hại khi liên lạc với nhân viên nội bộ của hai công ty đó. Những chuyện như chuỗi cung ứng vốn đứt, mấy bí mật thâm cung nội chiến của công ty đều khui sạch sẽ.
Niên Quân Mân trở về lúc nào Ngọc Khê cũng phát hiện : "Vẫn còn đang xem ?"
Ngọc Khê tắt điện thoại: "Anh thấy chuyện quá thuận lợi ? Đặc biệt là mấy bí mật của hai công ty dễ dàng lộ như , cứ như thể chuẩn sẵn từ ."
Đã gọi là bí mật thì là những chuyện ai , nhưng giờ đây dường như ai cũng .
Niên Quân Mân tháo cà vạt : "Anh cũng nhận , xem từ đầu đến cuối luôn thúc đẩy chuyện ."
"Giờ xem , chúng trở thành con d.a.o trong tay kẻ đó ."
Niên Quân Mân nhếch môi: "Ai thâu tóm hai công ty đó thì đó chính là kẻ , sớm muộn gì cũng lộ diện thôi."
Ngọc Khê mím môi: " trong lòng em thấy nghẹn khuất quá."
Ánh mắt Niên Quân Mân trầm xuống. Chuyện liên lụy đến vợ chính là giới hạn của . Bây giờ chỉ là vợ, mà còn suýt chút nữa kéo cả con cái cuộc, trời mới lúc những bình luận đó, đập điện thoại đến mức nào. Nếu nhờ bao năm rèn luyện tính khí, sớm phát điên vì giận .
Ngọc Khê dậy: "Đi thôi, ăn cơm nào!"
Niên Quân Mân đáp: "Được."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-1001-mieng-qua-den.html.]
Bữa tối chỉ Ngọc Khê và Niên Quân Mân. Diệu Diệu cùng mấy đứa nhóc đều du lịch với vợ chồng Niên Canh Tâm . Niên Phóng thì thành phố S dự buổi họp mặt bạn cũ, trong nhà chỉ còn hai bọn họ.
Niên Quân Mân cảm thán: "Mấy ngày trong nhà còn ồn ào náo nhiệt, giờ yên tĩnh thế , chút quen."
Ngọc Khê ăn cơm cũng thấy nhạt nhẽo vô vị: "Điều chỉ chứng tỏ là chúng già , ngày càng quấn con cái hơn."
" là , lúc thì chê phiền, giờ chúng thấy nhớ. , chị Mai cũng gần nửa năm , chỉ đợt Diệu Diệu đính hôn mới về, đó ở nhà một đêm ngay, cứ thấy gì đó đúng?"
Ngọc Khê đặt đũa xuống: "Phản ứng của chậm quá đấy, giờ mới thấy đúng ?"
"Chẳng bận , thời gian theo sát dự án mà."
Ngọc Khê thở dài: "Chị Mai và bố, hai họ hai năm nay hợp . Trước còn An Khang, An Khang quăng cho chúng chăm, thời gian rảnh của họ nhiều lên. Bố rảnh rỗi thì gặp bạn bè hoặc sách, những thứ chị Mai hiểu. Học vấn của chị Mai so với bố, chị cũng cùng bố ngoài, chuyện cùng . Ở nhà chị cũng xem sách nổi, hai chẳng lấy một chủ đề chung nào, tình cảm vốn dĩ chẳng bao nhiêu cũng phai nhạt hết."
Niên Quân Mân ngẩn : "Cho nên chị Mai dứt khoát thành phố S chỉ đơn giản là vì nỡ xa con?"
"Không nỡ xa con là một phần, nhưng tất cả. Phần lớn là vì thật sự thoải mái, chẳng thà về nơi quen thuộc. Bây giờ hai tách , ngược đều cảm thấy khá ."
Niên Quân Mân khựng một chút: "Em xem, hai họ định ly hôn đấy chứ?"
Ngọc Khê vuốt cằm: "Cái thì khó lắm, cách giữa hai rốt cuộc là quá lớn. Chị Mai vốn nhỏ tuổi hơn bố nhiều, việc chị tìm một bạn đời khác hợp chuyện hơn cũng là điều thể."
Có một chuyện Ngọc Khê , đó là gặp mặt cô cảm nhận rõ sự đổi của chị Mai. Cả chị toát lên vẻ vui tươi, dường như tìm vẻ sảng khoái như hồi mới gặp, còn giống như mắc kẹt ở nơi nữa.
Hai ngày , Ngọc Khê cảm thấy cả và Niên Quân Mân đều là cái đồ miệng quạ đen.