Ngọc Khê bỗng nhiên vỗ mạnh đầu một cái: "Cô xem cái não của , quên béng mất Dương Kiên nhỉ, rõ ràng sẵn ở đây mà cứ chọn khác."
Tiết Nhã tuy bộ kịch bản nhưng cũng nắm đại khái nội dung phim, chồng và con trai đều ở trong giới giải trí nên cô cũng hiểu ít. Cô luôn đồng tình với quan điểm của chồng và con trai: diễn xuất là cái gốc, bộ phim ý nghĩa rèn luyện diễn xuất, bao: "Vậy ngày mai bảo Dương Kiên đến thử vai nhé?"
Ngọc Khê đáp: "Được."
Cuối cùng, vai nam chính thuộc về Dương Kiên, nữ chính do Dương Tích giới thiệu, là một cô bé mới nghề nhưng linh tính. Cô bé cũng xuất là nhí, còn là học bá, ngoại hình tuy quá rực rỡ nhưng duyên, lúc nào cũng híp mắt, dễ mến.
Diễn viên định xong thì thể bắt đầu khởi . Bệnh viện thuộc tập đoàn Phương Đông, địa điểm ngay tại thủ đô. Ngọc Khê định theo sát bộ quá trình phim, nên ở thủ đô sẽ thuận tiện.
Thoắt cái đến cuối tháng Tám, kết quả thi của Diệu Diệu từ sớm, vẫn duy trì vị trí thứ hai, nhưng điểm thì sát nút Trương Nhất Triết, chỉ chênh hai điểm, trực tiếp đỗ trường Trung học 1.
Vương Quý Tấn và Quan Trinh cũng sắp học đại học, giấy báo nhập học sớm cầm trong tay.
Mấy đứa nhóc khi quậy phá đủ ở thủ đô thì đứa nào chọn Đại học Thủ đô cả. Đây cũng là nhóm duy nhất trong bạn bè đồng lứa du học. Thành tích thì khỏi bàn, khéo chạm điểm chuẩn một trường đại học hạng nhất.
Ngọc Khê dự tiệc cảm ơn thầy cô, tận mắt chứng kiến Quý Tấn thì chẳng thấy , mà Vương Phúc Lộc thì thê thảm, luôn miệng kêu là tổ tiên hiển linh.
Quý Tấn sắp , hai nhà tụ tập ăn một bữa cơm.
Ngọc Khê với Quý Tấn: "Chị Chu Lộ của cháu đang ở thành phố S đấy, việc gì cứ tìm chị ."
, mấy đứa trẻ bàn bạc với là đều đến thành phố S học đại học, thậm chí cùng một trường, chỉ khác chuyên ngành thôi. Trước hễ gặp là chí chóe, bây giờ thiết như một , định lập nhóm lên đại học để "hại " đây mà.
Quý Tấn híp mắt: "Cháu sẽ đến ạ."
Vương Phúc Lộc vành mắt đỏ hoe, bao nhiêu năm qua đây là đầu tiên con trai rời xa , ông sụt sịt: "Hay là học một năm , ở thủ đô bao."
Mặt Quý Tấn đầy vạch đen: "Bố, là con thi , con đỗ trường hạng nhất , học cái gì chứ."
Vương Phúc Lộc mắt đỏ: "Bố nỡ mà!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-1007-lap-nhom.html.]
Khóe miệng Quý Tấn cứng đờ, cảm thấy ông bố nhà càng lúc càng nỡ thẳng, xem kìa, kế cũng hận thể giả vờ như quen bố luôn : "Con trai sớm muộn gì cũng trưởng thành mà, thể ở sự che chở của bố mãi !"
Vương Phúc Lộc cảm thấy vô cùng an ủi: "Con trai bố trưởng thành thật ."
Bạch Nhiêu: "........"
Cô cứ lặp lặp trong lòng: quen , quen , cứ lờ là .
Ngọc Khê mà thầm trong lòng: "Thức ăn lên cả , ăn ."
Vương Phúc Lộc hưởng ứng: "Con trai , bố mua cho con một căn hộ gần trường , ba phòng ngủ, tặng kèm một chỗ đậu xe, con xem sắm thêm cho con chiếc xe nữa thấy ?"
Quý Tấn sờ sờ chiếc ví trong túi, bên trong thẻ ngân hàng cho, mấy hôm ông già đưa cho , mới kiểm tra dư xong, đang định lên đại học sẽ tiêu xài thế nào, thì ông bố tặng cả nhà lẫn xe: "Bố, bố ruột của con, bố quá."
Vương Phúc Lộc thấy thật thỏa mãn, vẫn là con trai chí khí, trường hạng nhất đấy: "Bố con kén chọn, để bố thuê thêm một bảo mẫu chuyên nấu cơm cho con nữa nhé."
Ngọc Khê: "........"
Đây là học đại học mà đãi ngộ tăng vọt theo đường thẳng tắp luôn !
Bạch Nhiêu ho khan một tiếng: "Nó là học là hưởng lạc thế ."
Quý Tấn bừng tỉnh: "Bố, bảo mẫu thì thôi ạ."
Cậu cũng sợ sẽ sa ngã mất.
Vương Phúc Lộc thấy đủ thì dừng, nhưng càng càng thấy con trai ruột của thật thông minh giống hệt ông.
Cả nhà Ngọc Khê suốt cả bữa cơm đều Vương Phúc Lộc đủ kiểu kiêu ngạo và tự hào.