Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 1010: Ấm áp

Cập nhật lúc: 2025-12-19 18:53:45
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/805iDnuGEr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Diệu Diệu với vẻ khó tả: "Mẹ, con , đừng Trương Nhất Triết trông như một quý ông khiêm tốn, thật lạnh lùng lắm. Sắp hết một học kỳ cấp ba , trừ mấy đứa quen từ , chẳng ai dám bắt chuyện với bạn cả. Lần chuyển nhà nếu vì con là bạn cùng bàn, tình cờ thấy tin nhắn WeChat giúp liên lạc với mấy bạn cũ chơi hồi , thì thật sự chẳng ai đến giúp bạn ."

Ngọc Khê bùi ngùi: "....... Thằng bé chỉ là phiền khác thôi."

Diệu Diệu gật đầu tán thành: "Lòng tự trọng cực kỳ cao luôn. Cứ việc mỗi quý bạn đều trả tiền cho là thấy ."

Nhắc đến tiền, Ngọc Khê nhớ mang máng là hình như còn thiếu mấy vạn tệ nữa. Đứa trẻ quả thực quá mạnh mẽ.

Ngọc Khê cử động gân cốt một chút: "Mẹ cũng giúp các con một tay nhé."

Diệu Diệu xót : "Mẹ vất vả lắm mới nghỉ ở nhà, con với mấy đứa em , bọn nó dù cũng tính là thanh niên trai tráng mà."

Nhiên Nhiên: "......."

Bọn em mới học cấp hai thôi mà chị, thành thanh niên trai tráng ?

Ngọc Khê : "Mẹ văn phòng suốt, đúng lúc vận động một chút, chứ ở nhà một cũng chẳng thú vị gì."

Diệu Diệu đảo mắt một cái. Cô bé đủ tuổi nên thể lái xe, giúp chuyển nhà mà gọi tài xế riêng thì thấy cứ đặc biệt quá mức, nhưng cùng thì khác, vốn dĩ cũng quen Trương Nhất Triết mà. Cô bé híp mắt : "Dạ, thì quá."

Ngọc Khê bộ quần áo thoải mái, tự lái xe đưa bọn trẻ đến nhà Trương Nhất Triết.

Ngọc Khê quen Trương Nhất Triết cũng mấy năm , nhưng đây là đầu tiên cô đến đây. Đây là một khu tập thể cũ, lớp sơn tường bạc màu, cửa sổ còn lắp khung sắt bảo vệ, trông lộn xộn.

Xe của Ngọc Khê chạy , ít dù trời lạnh vẫn mở cửa sổ xuống . Vùng khá hẻo lánh, nếu giá nhà ở thủ đô thực sự quá cao thì chắc chẳng ai mua ở đây cả. Xem Trương Nhất Triết chuyển nhà cũng là để thuận tiện cho việc học cấp ba.

Ngọc Khê theo bọn trẻ leo lầu. Đã lâu leo thang bộ, đặc biệt là loại cầu thang cửa chung, hai bên tường dán đầy các loại quảng cáo nhỏ, còn những vết sơn đỏ loang lổ. Cầu thang tối tăm, gặp đúng ngày trời u ám nên trông càng thêm âm u. Cũng may Trương Nhất Triết là con trai, chứ nếu là con gái thì nơi thật sự khá đáng sợ.

Tầng năm, mấy bạn cùng lớp của Diệu Diệu đến , đang cùng thợ chuyển nhà kiểm tra các thùng hàng để chuẩn khuân xuống.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-1010-am-ap.html.]

Diệu Diệu : "Xin nhé, bọn đến muộn."

Chủ yếu là vì nơi khó tìm quá, bật định vị dẫn đường mà vẫn vòng vèo mãi.

Trương Nhất Triết ở cửa: "Cảm ơn các bạn."

Thấy Ngọc Khê, thiếu niên sững mỉm : "Cháu chào dì Ly ạ."

Trong lòng Trương Nhất Triết dâng lên một luồng cảm xúc khó tả. Vốn dĩ thời tiết lạnh run cầm cập, nhưng khoảnh khắc cảm thấy thật ấm áp: "Dì Ly."

Ngọc Khê đáp lời. Dù trầm đến thì vẫn là một đứa trẻ, thật khó cho thằng bé khi còn nhỏ tuổi chống đỡ cả một gia đình.

Trương Nhất Triết : "Dì Ly mau ạ, ở đây tụi cháu lo !"

Sau đó Trương Nhất Triết chợt lúng túng, trong nhà đến cái ghế cũng còn: "Cái đó... cháu cứ ngỡ mua lấy thứ gì nên cháu đem bán hết sạch ."

Ngọc Khê hiếm khi thấy đứa trẻ cứng cỏi đỏ mặt: "Dì văn phòng cả ngày , một lát cũng , các cháu cứ việc ."

Tròng lòng Trương Nhất Triết thêm một luồng ấm áp. Kể từ khi mất, dì Ly là một trong ít những mang cho ấm: "Vâng ạ."

Ngọc Khê thấy ông ngoại của Trương Nhất Triết , ước chừng ông cụ đang ở căn nhà thuê . Cô quan sát căn phòng. Nhà là căn hộ nhỏ hai phòng ngủ, 50 mét vuông, tuy cũ kỹ nhưng sạch sẽ. Công nhân đang bắt đầu khuân đồ xuống.

Sau khi những món đồ lớn chuyển , hai theo xe chở đồ, Ngọc Khê cùng mấy đứa trẻ xách nốt vài thùng nhỏ đựng đồ quý giá còn . Lần tới giúp, Ngọc Khê cố ý lái chiếc xe nhiều chỗ nên vặn chở hết tất cả.

Đợi khi đám Ngọc Khê đến khu chung cư thuê, xe của công ty chuyển nhà . Khu ngay gần trường Trung học 1. Đang đợi thang máy thì thang máy mở , Ngọc Khê khỏi kinh ngạc.

 

Loading...