Cửa phòng bệnh mở , Ngô Mẫn Mẫn vẫn luôn ngoài lắng , mãi thấy tiếng của Mạc Bối nên nhịn nữa mà bước , thái độ vô cùng khẩn thiết: " mặt Mạc Bối xin , chân thành xin . Sau nhất định sẽ dạy dỗ Mạc Bối thật ."
Cô giáo nhíu mày: "Đứa trẻ tự xin thì mới ý nghĩa, phụ chỉ hại đứa trẻ thôi."
Ngô Mẫn Mẫn cúi thật thấp: "Tất cả đều là của . là mà từ nhỏ dạy bảo con cho , gương cho con, khiến tam quan của con lệch lạc. chịu trách nhiệm chính, tròn bổn phận của một , trách nhiệm của , xin ."
Diêu Trừng vốn là mềm lòng, cô cảm nhận sự thành khẩn trong lời xin đó nên bước tới đỡ cô : "Chúng chấp nhận lời xin , chị mau lên !"
Ngô Mẫn Mẫn thẳng , cảm kích : "Cảm ơn, cảm ơn chị."
Cô thực sự hối hận, hối hận vì lấy gương, hại đứa trẻ.
Ngô Mẫn Mẫn đến bên giường, Mạc Bối đang đỏ bừng mặt: "Bố con gọi điện cho , đừng đợi ông nữa."
Lúc nãy cô ngoài cửa nhận điện thoại xong. Đối với chồng đó, cô sớm thấu .
Mắt Mạc Bối đỏ hoe, thất vọng, đau lòng, hổ, đủ loại cảm xúc dâng lên khiến con bé chỉ phát điên. Con bé dám ánh mắt của những khác trong phòng, nó chỉ là tiêu . Cái miệng của Tần Phượng hề kín kẽ, khi trường, đều sẽ nó một bà thuê: "Bà , ngay ! thấy bà. Bà và bố ly hôn , gặp bà, giám hộ của là bố chứ bà."
Diêu Trừng nổi định lên tiếng, nhưng Ngọc Khê kéo tay cô , nhỏ giọng : "Đây là chuyện nhà , chúng tiện can thiệp."
Diêu Trừng nắm c.h.ặ.t t.a.y con gái như để trấn an tinh thần.
Ngô Mẫn Mẫn cảm thấy tổn thương sâu sắc, giống như đầu tiên mới nhận thức rõ về đứa con . Cô cứ ngỡ con bé chỉ ham mê hư vinh thôi, ngờ điều đó ăn sâu xương tủy: "Lỗi của , là do nghiệp chướng tạo ."
Cô giáo cũng thấy khó mà mở lời tiếp .
Niên Canh Tâm thì chẳng còn kiên nhẫn nữa, chuyện liên quan đến thì chẳng lãng phí thời gian, liền lên tiếng: "Viện phí sẽ xuống nộp, phần còn coi như tiền bồi dưỡng cho hai cháu."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-1017-lay-minh-lam-guong.html.]
Bố Tần xua tay: "Không cần cần , là của Tần Phượng mà, cần viện phí ạ."
Miệng Niên Canh Tâm thì : "Chuyện nào chuyện đó, dù cũng là đ.á.n.h thương ."
trong lòng nghĩ, cũng chẳng đưa tiền , nhưng mới đe dọa xong, nếu trả viện phí ng nhỡ nắm thóp thì , cứ cầm tờ biên lai nộp lệ phí cho yên tâm.
Nhóm ba Ngọc Khê chào cảm ơn cô giáo một nữa mới rời khỏi bệnh viện. Diêu Trừng taxi đến nên giờ xe của Ngọc Khê để về nhà cũ .
Lên xe , Diêu Trừng mới : "Em chuyển trường cho Hạ Hạ, cái trường tư thục loạn quá, cứ trường công lập mà học cho lành."
Niên Canh Tâm cũng tán thành: "Sau vụ , phận con gái minh tinh của Hạ Hạ chắc chắn giấu nữa, chuyển trường cũng ."
Đôi mắt to tròn của Hạ Hạ sáng long lanh: "Thật sự chuyển trường ạ? Chuyển đến trường của các hả bố?"
Ngọc Khê biểu cảm của con bé là hiểu ngay: "Xem Hạ Hạ thật sự thích ngôi trường hiện tại."
Hạ Hạ thành thật thừa nhận: "Con thích ạ. Dù ở trường cũng mặc đồng phục nhưng việc đua đòi bao giờ dừng . Từ chuyện lớn như đồng hồ, điện thoại cho đến chuyện nhỏ như cái kẹp tóc, đồ dùng học tập, cái gì cũng mang so sánh. Các bạn xung quanh con ngày nào học cũng so bì đồ mặc , chuyện thì cứ bóng gió khó ."
Diêu Trừng ngạc nhiên: "Sao con bao giờ kể với ?"
Hạ Hạ nhún vai: "Vì là chuyện nhỏ nên con để tâm, nhưng chuyện hôm nay thì quá tệ , con ghét."
Niên Canh Tâm vỗ tay: "Ngày mai bố sẽ thủ tục chuyển trường cho con ngay."
Hạ Hạ do dự: "Con thì chị Lý Cẩm đây ạ!"