Ngọc Khê đá nhẹ giày con gái gầm bàn. Chị em Khổng Như qua là ẩn tình phía , nếu trong nhà trông nom thì Khổng Như chẳng dẫn theo em gái báo danh như .
Diệu Diệu hỏi thêm nữa: "Mì ở đây ngon lắm, hai bạn ăn nhiều nhé."
Khổng Như mỉm gật đầu, trong lòng khẽ thở phào. Sau khi qua đời, bản cô vẫn kịp định thần , tâm trí đang rối bời.
Sau bữa ăn, Khổng Như dẫn em gái về nhà.
Gia đình Ngọc Khê cũng trở về chỗ ở. Buổi tối họ đặt bàn tại một nhà hàng quen thuộc, chỉ cần gọi một cuộc điện thoại là xong.
Buổi tối, nhóm Quý Tấn đến . Ngọc Khê hỏi: "Các cháu đến lúc nào ?"
Quý Tấn đáp: "Chúng cháu cũng mới đến ạ."
Ngọc Khê xuống cũng lời thừa thãi: "Mục đích các cháu đến đây mợ . Ngày mai mợ về, trong mấy đứa ai sẽ theo mợ về một chuyến?"
Quý Tấn chớp chớp mắt, nghĩ bụng chắc chắn là lão bố tiết lộ tin tức : "Cháu cảm ơn mợ."
Ngọc Khê tiếp: "Đây là tài nguyên của các cháu, cách tận dụng là , nhưng việc cho thực tế, thể cứ mãi dựa dẫm gia đình. Cũng để gia đình thấy các cháu rốt cuộc thực lực để xông pha ."
Hiếm khi thấy Quan Trinh và mấy đứa còn tỏ vẻ nghiêm túc, khiêm tốn lắng .
Ngọc Khê thầm cảm thán, bước chân xã hội đúng là trưởng thành hẳn lên. Trước đây đứa nào cũng là chủ nhân ông trời sợ đất sợ, bao giờ chịu nghiêm chỉnh giáo huấn thế ?
Niên Quân Văn thấy chuyện bàn xong thì mở lời: "Đừng chỉ chuyện nữa, ăn cơm . Cua lông ở quán nổi tiếng, mau nếm thử xem."
Ngọc Khê thèm từ lâu, cô ăn một con, đang định lấy con thứ hai thì Niên Quân Văn cản : "Dạ dày em chịu nổi đồ lạnh ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-1046-ban-be.html.]
Ngọc Khê đành dời tầm mắt sang món khác.
Trên bàn ăn, tán gẫu về quá trình mấy nhóc tì mở công ty. Vì gia đình đều ở thủ đô, dù chi nhánh tại thành phố S cũng giúp gì nhiều. Thành phố S là trung tâm tài chính, nhân vật tầm cỡ nhiều, mấy đứa ngoài việc thiếu tiền thì vấp ít khó khăn, cuối cùng cũng sự vất vả của cha .
Trong bữa ăn, Ngọc Khê đặc biệt dặn dò Quý Tấn đừng dắt mấy hạng tạp nham đến gặp Diệu Diệu, khi nhận lời đảm bảo cô mới yên tâm.
Sau bữa tối, cả nhóm rời khỏi phòng bao. Diệu Diệu liếc mắt một cái thấy chị em Khổng Như. Hai chị em một góc, đối diện là một mặc vest chỉnh tề, qua là luật sư.
Quý Tấn uống chút rượu nên giọng cao: "Diệu Diệu, chẳng bạn cùng phòng của em ?"
Khổng Như thấy, cô bé chút hoảng loạn. Diệu Diệu thì lúng túng, tiến lên mà yên cũng xong. Cô thấy sự quẫn bách của Khổng Như, cảm giác như vô tình xâm phạm bí mật của bạn bè.
Quý Tấn cũng lỡ lời, gượng một cái định chuồn lẹ.
Vẫn là Khổng Như khôi phục sự bình tĩnh, dậy chào hỏi: "Chú, dì, Diệu Diệu."
Diệu Diệu đáp: "Bọn ăn xong, chuẩn về đây. Hẹn gặp ở ký túc xá ngày mai nhé."
Khổng Như thở phào, mỉm : "Được, hẹn gặp ngày mai."
Trên đường về, Diệu Diệu : "Khổng Như dùng đồ đạc bình thường, luật sư tìm bạn gì nhỉ? Lại còn gặp ở nhà hàng, chắc chắn việc gì nhỏ ."
Ngọc Khê gõ đầu con gái: "Nếu con thực sự kết bạn với con bé thì hãy kìm nén sự tò mò của . Mẹ con thói quen tìm hiểu thứ xung quanh, nhưng đối với bạn bè cần gian thích hợp."
Nghĩ đến đây, Ngọc Khê cảm thấy đau đầu. Con gái cô chẳng lấy một bạn gái thiết nào, là bạn nam, nếu quen từ nhỏ thì cũng là chỗ quen với gia đình. Con trai thì cần giữ cách, tính tình xuề xòa thấy gì, nhưng con gái thì . Con gái vốn tâm tư nhạy bén, chẳng ai chịu nổi việc thứ về đều khác thấu, ai mà chẳng bí mật riêng.
Diệu Diệu xòe tay, cô cũng khuyết điểm của nhưng sửa nổi. Cô quen với sự cẩn trọng, là tâm tư tỉ mỉ, chỉ cần việc gì liên quan đến là cô sẽ theo thói quen mà tìm hiểu cho bằng hết.