Diệu Diệu còn kịp mở lời, Bạch Chân Chân tranh : "Dì ơi, Diệu Diệu lợi hợi lắm ạ, còn đấu tay đôi với giáo quan nữa cơ. Giáo quan hỏi Diệu Diệu học võ với ai, còn khuyên nên tòng quân nữa."
Ngọc Khê con gái: "Còn chuyện nữa ?"
Diệu Diệu đáp: "Con từ chối ạ."
Bạch Chân Chân tiếp tục: "Tâm Nghi cũng cừ, nhảy đơn cực kỳ , lúc biểu diễn còn đạt giải nhất đấy ạ!"
Quảng Tâm Nghi hiếm khi tỏ ngại ngùng: "Cháu học từ nhỏ , coi như cũng chút chuyên nghiệp nên mới chiếm ưu thế thôi ạ."
Bạch Chân Chân kể: "Đàn piano của Khổng Như cũng , tiết mục hợp tác giữa Diệu Diệu và Khổng Như cũng đạt giải luôn. Trong phòng ký túc, hình như chỉ cháu là bình thường nhất."
Diệu Diệu ôm lấy Bạch Chân Chân: "Nói bậy nào, là đáng yêu nhất phòng đấy."
Bạch Chân Chân còn hụt hẫng nữa: "Thật ?"
Khổng Như mỉm : "Thật mà, là cây hài của cả phòng."
Quảng Tâm Nghi cũng đồng tình gật đầu.
Ngọc Khê cảm thấy vô cùng an ủi, mấy đứa trẻ tính cách khác nhưng chung sống hòa hợp, cô cũng thể yên tâm .
Bữa tối, Ngọc Khê chọn một nhà hàng khá sang trọng gần trường. Lúc đang ăn, cô lấy từ trong túi mấy tấm vé xem liveshow: "Đây là vé tặng, ở nhà ai xem, dì nghĩ mấy đứa con gái chắc sẽ thích nên mang đến cho các cháu."
Bạch Chân Chân tấm vé tay, ngẩn một lúc reo lên: "Vé liveshow của HZ! Á á á, là thật ! Cháu cứ ảnh vé mạng mà thèm thuồng mãi, tiết kiệm tiền bao lâu cũng mua nổi, cháu mắng bọn phe vé mấy ngày liền . Bây giờ chỉ vé mà còn là vé khu vực một nữa!"
Ngọc Khê dọa cho giật , con bé đúng là hoạt bát quá thể: "Ngồi xuống cháu."
Bạch Chân Chân vuốt ve tấm vé, nhắm mắt , đẩy tấm vé về phía : "Dì ơi, món quà quý giá quá, cháu nhận ạ."
Quảng Tâm Nghi cũng nỡ tấm vé thêm chút nào, cuối cùng cũng đẩy trả : "Dì ơi, quá đắt tiền ạ."
Vé khu vực một phe vé đẩy lên tới bốn nghìn tệ một tấm, quá đắt đỏ.
Khổng Như cũng gửi trả .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-1051-on-giai.html.]
Ngọc Khê mỉm , cô chỉ đến để tặng vé mà còn ý thử lòng. Nếu mấy đứa trẻ cứ thế chút đắn đo mà nhận lấy, trong lòng cô cũng sẽ đ.á.n.h giá khác về chúng, nhưng hiện tại thế là : "Cứ nhận các cháu, để trong tay dì thì nó cũng chỉ là một tờ giấy thôi. Bọn dì xem thì nó cũng phí hoài mất."
Diệu Diệu nhét vé tay các bạn: "Mẹ thật đấy, các cứ cầm lấy ."
Ba cô gái chần chừ một lát, cuối cùng vì thực sự quá thích nên nhịn mà nhận lấy.
Bạch Chân Chân bắt đầu mơ mộng: "Ở gần sân khấu thế , cuối cùng cũng tiếp xúc gần với thần tượng , nắm tay nữa."
Diệu Diệu chớp chớp mắt, tự hỏi nên cho họ đó là nhà . Cuối cùng cô nghĩ thôi kệ, đợi đến lúc sinh nhật các bạn, cô sẽ tặng ảnh chữ ký để bất ngờ.
Sau bữa ăn, Diệu Diệu cùng Ngọc Khê về khu chung cư. Về đến nhà, Diệu Diệu mới cơ hội hỏi: "Mẹ, đặc biệt đến thăm con ạ?"
Ngọc Khê gật đầu: "Lần đầu tiên con ở nội trú, lo lắng nên mới đặc biệt qua đây xem . Giờ cũng yên tâm , các bạn cùng phòng của con đều ."
Diệu Diệu chợt nhớ : "Mẹ, con thấy Ôn Giai ."
"Cô cũng ở thành phố S ?"
Diệu Diệu gật đầu: "Con ngóng thì cô đang là nghiên cứu sinh tiến sĩ ở trường con."
Ngọc Khê: "Đã học đến tiến sĩ cơ ."
Diệu Diệu nhắc đến Ôn Giai nữa: "Mẹ, còn sớm nữa, nghỉ ngơi sớm ạ."
"À, ."
Ngọc Khê ngờ rằng, lúc cô bay về thủ đô cùng chuyến bay với Ôn Giai, thậm chí chỗ còn ngay cạnh .
Mấy năm gặp, Ôn Giai trở thành một "mỹ nhân băng giá", tỏa lạnh phân biệt đối tượng. Hèn chi lúc con gái kể , biểu cảm của con bé kỳ quái như , mặt Ôn Giai chẳng lấy một chút cảm xúc thừa thãi nào.
Từ lúc lên máy bay, Ôn Giai vẫn luôn sách. Ngọc Khê chỉ nhận thấy qua vài động tác nhỏ rằng Ôn Giai chút lúng túng khi gặp cô, chắc hẳn là nhớ cảnh tượng ở bệnh viện năm nào.
Sau khi xuống máy bay, thật trùng hợp là cả hai cùng một hướng. Ôn Giai mím môi, căng cứng sống lưng, sải bước dài vượt qua Ngọc Khê.