Sau khi nhận thức về việc giáo d.ụ.c Thước Thước, Ngọc Khê còn để cặp sinh đôi tự do phát triển nữa. Cô cố gắng giảm bớt các buổi tiệc tùng xã giao, hầu như ngày nào cũng về nhà đúng giờ. Những cuốn sách giá để trưng cho , Ngọc Khê vẫn luôn duy trì thói quen sách, dù bận rộn đến cô cũng dành thời gian để bồi dưỡng bản .
Kể từ đó, Thước Thước rơi cảnh khổ cực. Đích ruột dạy bảo thế nào là nhà, thế nào là đạo hiếu.
Mỗi khi cùng con sách xong trở về phòng, Ngọc Khê thở ngắn than dài: "Anh xem, em giảng giải kỹ đến mức nghiền nát , hiệu quả vẫn cao nhỉ?"
Cô cảm thấy sâu sắc rằng đả kích. Bấy lâu nay cô luôn tự tin kinh nghiệm dạy con, giờ đối mặt với Thước Thước nảy sinh một cảm giác bất lực tràn trề.
Niên Quân Văn an ủi bằng cách bóp vai cho vợ thư giãn: "Đứa trẻ vốn dĩ sinh nhiều, tâm tính vốn định hình từ sớm, chúng lơ là dạy dỗ tỉ mỉ, nhiều bản tính khắc sâu xương tủy , ngày một ngày hai là thể đổi ."
Ngọc Khê u uất : "Em chỉ sợ nó càng lớn càng bạc bẽo. Anh nhận thấy , nó ngày càng cảm giác như kẻ ngoài cuộc ?"
Tay Niên Quân Văn khựng một chút: "Đừng nghĩ như thế, Thước Thước vẫn những mà nó quan tâm mà: chúng , Diệu Diệu và Dung Dung."
Ngọc Khê mỉm : "Phải, nó vẫn còn để quan tâm."
Nếu thật sự còn ai để để tâm nữa thì mới đáng sợ.
Thời gian trôi mau, trận tuyết đầu mùa lặng lẽ rơi xuống. Trận tuyết đầu tiên tuyết bay trắng trời, mang đậm ý nghĩa "tuyết lành báo hiệu năm bội thu". Sau nhiều ngày gió thổi liên miên, trận tuyết đầu tiên đến gió ngừng thổi, mang cả những tâm trạng phiền muộn.
Lại là một ngày Chủ nhật hiếm hoi, cực kỳ thích hợp để ngủ nướng ở nhà. Ít nhất là so với Niên Quân Văn đang khổ sở, Ngọc Khê vùi trong chăn ấm ý định tỉnh dậy.
Niên Quân Văn quần áo, vợ với ánh mắt đầy hâm mộ và ghen tị. Theo thời gian trôi , thật sự chỉ nghỉ hưu ngay lập tức!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-1057-doi-nguoi-cua-chinh-minh.html.]
Ý nguyện ngủ nướng của Ngọc Khê thành hiện thực, tám giờ sáng cặp sinh đôi nhà Ngọc Thanh đến, điểm danh đòi gặp cô cô.
Trong bữa sáng, Ngọc Khê tận hưởng sự ân cần của Nhược Hàm. Cô cháu gái lớn bao giờ ân cần với ai như , khiến cô chút hoảng sợ: "Có chuyện gì thì cứ , cô cô gan nhỏ, đừng dọa cô."
Nhược Hàm: "........"
Được , vốn dĩ cô bé với cô cô cũng quá thiết, cũng ít, đúng là cô cô sợ thật.
Ngọc Khê cũng đang cân nhắc xem tại Nhược Hàm đến, thấy Nhược Hàm cứ lén , cô hỏi: "........ Cháu vẫn từ bỏ ý định giới giải trí đấy chứ?"
Mắt Nhược Hàm sáng rực lên, hai tay chắp : "Cô cô, cô giúp cháu với, cháu thật sự thích mà."
Ngọc Khê húp cháo tính toán ngày tháng: "Từ lúc cháu bắt về đến giờ cũng gần hai tháng , cô cứ tưởng cháu bỏ cuộc chứ!"
Nhược Hàm dám là: Cháu thuyết phục bố , đó thuyết phục một vòng những xung quanh, cuối cùng mới nhớ đến cô ? Không thể thế , thế thì đắc tội quá. Cô bé với cô cô chủ yếu là do tính cách, cô bé trương dương thích thẳng thắn, còn cô cô lúc nào cũng như hồ ly , cô bé sợ nên thể đến thì tuyệt đối đến.
Ngọc Khê thấy Nhược Hàm cúi đầu, cô bé một khi nhận định điều gì thì sẽ từ bỏ, cô thở dài : "Nói một cách khách quan, cháu hợp với giới giải trí."
Cái tính cách thẳng như ruột ngựa, đụng mắng đó, dù gia đình bảo vệ cô bé thì giới đó cũng phù hợp với Nhược Hàm.
Nhược Hàm ngẩng đầu, mắt đỏ hoe: "Cháu cứ nhất định theo sự sắp xếp của ? Học chuyên ngành mà chọn? Sống theo kiểu mà ? Đó là mưu cầu của cháu. Cháu thích cuộc sống đầy thử thách, cháu thích thông qua các vai diễn để trải nghiệm những cuộc đời khác . Tại ai hiểu cho cháu chứ? Cái mà cho là thì nhất định là ?"
Ngọc Khê đáp: "....... Ít nhất đó là những kinh nghiệm xương m.á.u của bề ."