Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 106: Mùng Hai

Cập nhật lúc: 2025-12-19 16:42:42
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Giọng Tôn Thiên Thiên run lẩy bẩy: "Điềm Điềm, hiểu con đang gì cả?"

Giọng Vương Điềm Điềm đầy vẻ mê hoặc: "Mẹ, con là con gái ruột của , lẽ nào con hại ? Từ khi gặp Niên Quân Mân, nửa năm nay cứ như mất hồn . Mẹ ơi, đang sợ cái gì? Hai rốt cuộc quan hệ thế nào? Đừng sợ, con ở đây !"

Tôn Thiên Thiên kìm nén quá lâu, một cứ ôm khư khư bí mật một sẽ bức đến phát điên mất: "Điềm Điềm, cho con , con thực sự sẽ cho bố con chứ?"

Vương Điềm Điềm: "Tất nhiên , chúng con mà."

Ngọc Khê thầm nghĩ trong lòng: Thôi xong, Vương Điềm Điềm sắp .

Tôn Thiên Thiên sụt sịt: "Cậu trai con. Trước khi gặp bố con, sinh một đứa con trai. Vì một vài lý do nên bỏ . Mẹ thực sự ngờ gặp trai con ở đây."

Phản ứng đầu tiên của Ngọc Khê là: Bà dối, chắc chắn còn chuyện khác.

Ngọc Khê nín thở dám cử động để lén, chỉ thấy Vương Điềm Điềm kích động hét lên: "Anh trai con? Trước khi lấy bố con kết hôn ?"

Tôn Thiên Thiên hoảng loạn: "Điềm Điềm, nhỏ tiếng thôi! Con , năm đó kết hôn, cũng đăng ký, với bố con là kết hôn đầu."

Vương Điềm Điềm như đá cái gì đó: "Kết hôn đầu thì ích gì, chẳng vẫn sinh con với đàn ông khác ? Nói, bố của Niên Quân Mân đang ở ?"

Tôn Thiên Thiên cuối cùng cũng tỉnh táo , con gái giúp bà, bà càng nhiều càng sai: "Mẹ , gì hết."

Ngọc Khê mím môi, tinh thần Tôn Thiên Thiên sụp đổ . Cô thấy tiếc, suýt chút nữa là bộ sự thật.

Vương Điềm Điềm mà tin : "Bố của Niên Quân Mân ở trong thôn ?"

Tôn Thiên Thiên lắc đầu liên tục. Con gái bà giúp bà. Khoan hãy bà vốn dĩ , mà dù cũng thể , bà c.ắ.n răng khẳng định: "Bố con bảo là trẻ mồ côi, thực sự . Đã bao nhiêu năm , thực sự gì cả."

Vương Điềm Điềm vô cùng giận dữ: "Đến giờ vẫn thật. Con cứ như một con hề , tất cả đều , chỉ con là gì hết."

Nói xong Vương Điềm Điềm liền chạy mất, Tôn Thiên Thiên vội vàng đuổi theo. Ngọc Khê dậy từ chân tường, chân cô xổm đến tê rần cả .

Cô vội vàng vệ sinh, đó kéo Niên Quân Mân đang xem tivi phòng.

Niên Quân Mân Ngọc Khê đóng cửa , trêu chọc: "Tiểu Khê, ở riêng với em, nhưng đóng cửa thế , chú Lữ mà thấy là sẽ b.ắ.n 'dao găm' bằng mắt đấy."

Tai Ngọc Khê đỏ lên: "Đừng đùa giỡn nữa, em chuyện chính sự với đây."

Niên Quân Mân tựa bậu cửa sổ, cố gắng giữ cách với Ngọc Khê. Anh sợ kiềm chế ham của bản , ở riêng một phòng thế , thích hợp nhất là ôm ôm, hôn hôn và "nhấc bổng" lên cao.

Ngọc Khê bên mép giường, tóm tắt ngắn gọn những gì : "Vương Điềm Điềm , Đạo diễn Vương chắc chắn cũng sẽ , chừng bọn họ bày trò gì đấy."

Niên Quân Mân nắm lấy cạnh cửa sổ, mân mê cái tay nắm: "Đến lúc đó sẽ thôi. Cái Tết đúng là trôi qua thật thú vị."

Ngọc Khê gì, đúng là thú vị thật. Nhà cô thì đào kho báu, thế của Niên Quân Mân thì bại lộ. Cuộc sống quả thực nơi nào cũng bất ngờ.

________________________________________

Sáng mùng Hai Tết, Ngọc Khê dậy từ sớm. Hôm nay là lễ đính hôn, những quan hệ trong thôn ngoài những chúc Tết thì ai đến đều đến đông đủ.

Ngọc Khê bộ quần áo mới kế mua cho, búi tóc nửa đầu, trông tràn đầy sức sống. Cô lén thoa thêm chút son môi, càng tôn lên nước da tuyệt .

Hôm nay Ngọc Khê cần giúp việc gì, cô chỉ cần ở trong phòng chờ là . Người bận rộn là Niên Quân Mân, cứ luôn tay luôn chân đón tiếp khách khứa.

Ngọc Chi lén lẻn , đưa cho cô một quả trứng luộc: "Chị, cho chị ."

Ngọc Khê đón lấy: "Em ăn ?"

Ngọc Chi gật đầu: "Em ăn ạ."

Bụng Ngọc Khê thực sự chút đói, cô bóc trứng, thấy em trai cứ chằm chằm: "Sao cứ chị mãi thế?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-106-mung-hai.html.]

"Chị là nhất mà em từng thấy."

Ngọc Khê phì : "Đó là vì em gặp ít quá đấy thôi."

Thực , Ngọc Chi mới là nhất trong nhà. Để tóc dài chắc tin là con gái mất, thằng bé khéo sinh thật, nhặt những ưu điểm mà mang theo.

Ngọc Khê lo lắng, chẳng Ngọc Chi sẽ tìm một bạn đời như thế nào.

Ngọc Chi đến mức ngại ngùng, tai dần đỏ lên, hai chân đung đưa, mắt cứ dán chặt mặt đất.

Ánh mắt Ngọc Khê trở nên dịu dàng, đứa trẻ ... Cô xoa xoa cái tai đỏ ửng của em, ý trong mắt càng đậm hơn. Ngọc Chi càng thêm hổ, nhảy dựng lên: "Chị, em thám thính tình hình cho chị đây."

Ngọc Khê bật : "Được."

Ngọc Chi , Ngọc Khê đồng hồ, sắp mười giờ , cô cũng ngoài thôi.

Đang nghĩ ngợi thì tiếng gõ cửa, Niên Quân Mân bước . Anh mặc bộ quân phục chỉnh tề một nếp nhăn, vương mùi t.h.u.ố.c lá. Anh Ngọc Khê bằng ánh mắt rực cháy như tan chảy cô: "Bà nội Lữ chúng thể ngoài ."

Ngọc Khê đặt tay lòng bàn tay to lớn của Niên Quân Mân, má ửng hồng như ráng chiều: "Vâng."

Niên Quân Mân dùng lực, nắm chặt lấy tay Ngọc Khê, dắt cô khỏi phòng.

Trong phòng khách nhiều , đều là những Ngọc Khê lớn lên.

Thím Ngô hò reo: "Nhìn xem, thế mới gọi là trai tài gái sắc, trời sinh một cặp."

Bà nội Lữ thích câu , cháu gái bà là tuyệt nhất mà. Chậc, đúng là hời cho thằng nhóc họ Niên . Bà cháu gái tủm tỉm : "Có phong thái của năm đó đấy."

Ông nội Lã: "......"

Bà già mà tự tin lên là ông cũng thấy sợ!

Thím Ngô tiếp tục trêu chọc: "Quân Mân , đây , cái tay của cháu thể buông đấy, lát nữa là mồ hôi tay hết cả. Đính hôn , chạy mất mà lo."

Niên Quân Mân da mặt dày, mặt đổi sắc, còn nghiêm túc đáp : "Thím , kết hôn là nắm cho thật chặt ạ."

Thím Ngô ha hả: "Ối dào, thằng nhóc cưới ngay và luôn đây mà. Tiếc là luật sửa đổi , đủ hai mươi tuổi mới kết hôn nhé."

Lời thím Ngô dứt, cả phòng đều ồ lên.

Ngọc Khê da mặt dày đến cũng chịu nổi nữa, cô đỏ mặt, lén cấu lòng bàn tay Niên Quân Mân một cái.

Niên Quân Mân xoay tay nắm chặt hơn nữa.

Lòng Lữ Mãn chua xót vô cùng. Trịnh Cầm nhích sang chỗ khác, mùi "giấm chua" bên cạnh chồng bà nồng quá. Bà chẳng buồn để ý đến chồng, mắt cứ dán chặt con gái, con gái bà thật sự quá xinh .

Chỉ tiếc là bảo vật đào thể mang cho con gái đeo ngay bây giờ. Thôi thì dù cũng mới là đính hôn chứ kết hôn.

Bà nội Lữ vai vế lớn nhất, bà bênh cháu gái: "Được , bao nhiêu tuổi mà còn bắt nạt tụi nhỏ. Tiểu Khê, Quân Mân, mau đây chào hỏi nào."

Bà nội Lữ lên tiếng, ngừng , Ngọc Khê và Niên Quân Mân giữa.

Bà nội và ông nội Lã một chỗ, cụ Niên và cụ Vương một chỗ. Có bậc trưởng bối ở đó, vợ chồng Lữ Mãn nép phía .

Ánh mắt Lữ Mãn càng thêm u oán, ông xếp tận hàng thứ năm.

Ngọc Khê và Niên Quân Mân ở giữa, chuẩn chào hỏi bên nhà Ngọc Khê . Niên Quân Mân mới mở miệng thì khách mời mà đến xuất hiện...

 

 

 

Loading...