Khi ca phẫu thuật kết thúc thì trời bên ngoài tối mịt. Thuốc mê tan nên Lữ Mãn vẫn đang chìm trong giấc ngủ sâu. Đến lúc t.h.u.ố.c hết tác dụng, cơn đau thực sự ập đến, vốn tuổi nên ông run rẩy kịch liệt, sự giày vò khiến ông trông càng thêm già nua.
Ngọc Khê lén một trận. Cô là con gái lớn, khăng khăng đòi ở bệnh viện chăm sóc, khi bàn bạc, Ngọc Khê và Niên Quân Văn ở .
Cuối cùng, vợ chồng Ngọc Khê chăm sóc , đó sẽ phiên theo ca.
Ngọc Khê tiếng mở cửa, cứ ngỡ Niên Quân Văn mua cơm về, nhưng đầu thì là Thước Thước: "Con bắt xe về nhà ?"
Thước Thước bên giường bệnh, nắm lấy tay ông ngoại. Cậu cuối cùng cũng hiểu thế nào là tình , chỉ là cái giá trả lớn: "Mẹ, con sai . Con nên dối ông ngoại viện, nếu tại con dối thì ông ngoại viện ."
Cậu thực sự ngờ, ông ngoại nhập viện thật!
Ngọc Khê kiệt sức cả một buổi chiều, thấy con trai ngộ tình , trong lòng thầm vui mừng: "Đừng nữa, ông ngoại thấy sẽ đau lòng đấy."
Thước Thước đỏ hoe mắt: "Mẹ, con nhất định sẽ hiếu thuận với ông ngoại."
Ngọc Khê : "Thước Thước , ông ngoại đối xử với con là cầu báo đáp. Ông vui vì con thương, cho nên đừng nữa."
Thước Thước lấy vạt áo lau nước mắt. Ngày hôm nay đối với là một sự chấn động cực lớn, một thực sự thể hy sinh cả tính mạng vì một khác. Cậu mới nhận tình cảm đáng quý bao, càng thấy hổ thẹn vì bấy lâu nay luôn ngoài cuộc nhưng nghiễm nhiên hưởng thụ tình yêu thương !
Niên Quân Văn xách cơm hộp trở về, thấy con trai út cũng gì nhiều, sớm nhận sự bất thường của nó : "Chưa về nhà thì đây ăn cơm ."
Thước Thước khàn giọng: "Vâng ạ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-1060-gia-gai.html.]
Những ngày đó, Thước Thước cứ tan học là bệnh viện bầu bạn, đối với bề cũng kiên nhẫn hơn, bằng lòng dành nhiều tâm tư cho lớn trong nhà hơn. Điều khiến Lữ Mãn mừng rỡ, mỗi thấy Ngọc Khê đều : "Bố cuối cùng cũng yên tâm , cuối cùng cũng yên tâm ."
Ngọc Khê thầm cảm thán, là với mà nhận chứ, bố sớm phát hiện vấn đề của Thước Thước và vẫn luôn lo lắng bấy lâu nay.
Thước Thước cũng dồn trọng tâm việc học nhiều hơn để một đứa trẻ ngoan ngoãn lời. Vốn dĩ thông minh, Dung Dung chỉ dẫn nên thứ hạng những tụt mà còn tiến bộ thêm ba mươi bậc.
Thời gian thấm thoát trôi , chẳng mấy chốc đến kỳ nghỉ đông tháng Giêng. Ngọc Khê còn đợi con gái về nhà thì tin tức về con gái lên xu hướng tìm kiếm. Dù ảnh chụp mờ đến , cô vẫn nhận con gái nhà ngay từ cái đầu tiên.
Ngọc Khê xem xem mấy , ảnh và video đều là chụp lén. May mà Diệu Diệu sợ lạnh, mùa đông hận thể quấn thành một quả cầu, mũ, khẩu trang, khăn len, thiếu một thứ nào.
Hoàng Lượng hỏi: "Có cần xử lý tin tức ạ? Người hâm mộ bây giờ đáng sợ lắm, lâu nữa là họ lùng Diệu Diệu ngay."
Ngọc Khê : "Tất nhiên là xử lý . Xem Diệu Diệu thể gặp riêng Á Đăng và Triệu Tung nữa. mà hai bọc lót kín mít từ xuống , mắt còn đeo kính râm, vẫn phát hiện nhỉ?"
Hoàng Lượng cũng buồn bực, cũng tại . Nhìn tới lui đều nhận , đặc biệt là Triệu Tung còn mặc một chiếc áo khoác lông vũ của nữ!
Ngọc Khê thấy biểu cảm kỳ quặc của Hoàng Lượng, cúi đầu kỹ một , sắc mặt cũng trở nên kỳ quái, cô u uất : "Ngay cả đồ nữ cũng mặc ngoài , đúng là để trốn tránh mà chiêu gì cũng nghĩ !"
Hoàng Lượng nhịn , phá lên thành tiếng: "Thật là khó họ quá."
Ngọc Khê lo lắng: " thấy so với việc Diệu Diệu lùng thì việc Triệu Tung mặc đồ nữ phát hiện mới là chuyện lớn. Hai đó ăn cùng ở cùng , giờ một mặc đồ nữ lên , sẽ đồn thổi loại tin đồn gì nữa!"