Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 110: Người tốt có phúc báo
Cập nhật lúc: 2025-12-19 16:42:46
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/805iDnuGEr
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngọc Khê vứt cái vá xẻng, cơn nóng tính của cô bùng lên, suýt nổ tung, khoảnh khắc ấm áp như thế phá hỏng.
Niên Quân Mân ngây một chút, đây là đầu tiên thấy Ngọc Khê xắn tay áo lên, trông như sắp đ.á.n.h , tay cầm d.a.o phay, hùng hổ ngoài.
Ngọc Khê lao khỏi sân, bên ngoài cổng lớn, Tôn Thiên Thiên bám cổng, mặt mày khổ sở, ngừng kêu la.
Ngọc Khê vung d.a.o bổ mạnh cánh cửa gỗ, Tôn Thiên Thiên giật kêu "a" một tiếng, ngã nhào xuống nền tuyết, chiếc áo khoác lông vũ trắng tinh lập tức dính đầy bùn đất.
Tôn Thiên Thiên vẫn còn la hét: "G.i.ế.c , g.i.ế.c !"
Ngọc Khê rút d.a.o , nhưng rút mãi , cô ngượng chín mặt, lúc nãy dùng sức quá mạnh nên d.a.o cắm sâu gỗ .
Chuyện Niên Quân Mân nhảy dựng, lập tức giật lấy con dao, Ngọc Khê với vẻ sợ hãi còn sót , mới , thì Ngọc Khê cũng thể dùng dao, nuốt nước bọt, cái tính cách ngang ngược , càng càng thấy thích thế !
Màng nhĩ của Ngọc Khê đau nhói vì tiếng thét chói tai của Tôn Thiên Thiên: "Im , còn mở miệng nữa, tao chặt mày bây giờ."
Tôn Thiên Thiên vội vàng bịt miệng , dám hó hé tiếng nào, tai Ngọc Khê mới yên tĩnh, cô ghê tởm Tôn Thiên Thiên, Vương Điềm Điềm và Tôn Thiên Thiên đều là kiểu cô ghét, bộ tịch, giả tạo, lúc nào cũng tỏ sai, vô tội, thôi thấy ghê tởm, chán ăn.
Tôn Thiên Thiên Niên Quân Mân: "Quân Văn, cứu với."
Niên Quân Mân vốn đang tức giận, nhưng bộ dạng t.h.ả.m hại của Tôn Thiên Thiên, cảm thấy thoải mái, miệng cũng định tha cho Tôn Thiên Thiên: "Cô xem bộ dạng của cô bây giờ kìa, đất lau nước mắt, loạn, nghĩ đạo diễn Vương càng hối hận vì cưới cô !"
Ngọc Khê cong mắt : " thấy thể chụp vài tấm ảnh, bán cho tòa soạn báo, nhất định đổi ít tiền. Tiêu đề báo cũng nghĩ sẵn cho tòa soạn : 'Bóc phốt: Mặt tối ai của vợ đạo diễn nổi tiếng, hành vi như bà cô c.h.ử.i đổng, rốt cuộc là ý gì?'"
Trong lòng Niên Quân Mân thầm quyết định, nhất định chọc giận Ngọc Khê, cái miệng còn độc hơn nhiều.
Tôn Thiên Thiên ngây , rõ ràng là ai hành động như bao giờ, cô cuống cuồng dậy, nếu thật sự chụp ảnh thì cô coi như xong đời, run rẩy chỉ Ngọc Khê: "Cô độc ác!"
Ngọc Khê cong mắt chiếc áo khoác lông vũ đen của Tôn Thiên Thiên, thấy thuận mắt hơn nhiều, như mới hợp với hình tượng của cô , cô nở nụ tiêu chuẩn với tám chiếc răng trắng phau: "Cảm ơn lời khen."
Tôn Thiên Thiên: "........"
Niên Quân Mân ôm lấy Ngọc Khê, lạnh lùng với Tôn Thiên Thiên: "Nếu cô ly hôn, cứ việc tiếp tục đến gây sự, chúng luôn sẵn lòng chào đón."
Tôn Thiên Thiên c.ắ.n môi, cô thể ly hôn, tuyệt đối thể ly hôn, cô thích cuộc sống ánh đèn sân khấu, thích nịnh bợ.
nghĩ đến lời chồng , cô mở miệng nhưng dám, cuối cùng lủi thủi về nhà bên cạnh.
Ngọc Khê bĩu môi: "Chẳng chút sức chiến đấu nào, chẳng chút thành tựu nào cả."
Niên Quân Mân: "........"
Buổi chiều, Lữ bà nội chiến công của cháu gái, đến mức mặt xuất hiện thêm mấy nếp nhăn: " là cháu gái của bà, giống bà. Tiểu Khê , bà cho cháu , đối phó với loại phụ nữ , lý lẽ vô dụng, dùng nắm đ.ấ.m thì dùng nắm đấm, dùng nắm đ.ấ.m thì giẫm chỗ đau của họ, chắc chắn sai."
Lão gia t.ử họ Vương liếc Niên Quân Mân một cái, vỗ vai , ông thể thấy tương lai , cháu trai tuyệt đối địa vị gia chủ trong nhà.
Lão gia t.ử họ Lữ ho khan ngừng, bà già , còn ngoài ở đây!
Lữ bà nội liếc xéo ông một cái: "Ông ho thì ngoài ho, mà phiền lòng."
Lão gia t.ử họ Lữ: "......."
Ngọc Khê "phốc" một tiếng bật , bà nội rõ ràng ý của ông nội là gì, nhưng giả vờ hồ đồ, bà cụ chẳng qua là đang cảnh cáo Niên Quân Mân chứ dạy cô!
Buổi tối, Lữ bà nội Niên Quân Mân bận rộn với ánh mắt tán thưởng, bà đặc biệt coi thường ông chồng già của : "Cũng chỉ vì năm đó cách nào khác, nếu , nhất định thể tìm hơn."
Lão gia t.ử họ Lữ nghiến răng: "Bà thể lắm ! Thật sự tưởng là tiên nữ trời !"
Lữ bà nội: "Ôi chao, ông phát hiện , cứ tưởng che giấu kỹ lắm chứ."
Lão gia t.ử họ Lữ: "........"
Cuộc sống thể tiếp tục nổi nữa, cãi , so bì độ mặt dày cũng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-110-nguoi-tot-co-phuc-bao.html.]
Trịnh Cầm trộm một cái, Lữ Mãn thương cảm cha .
Ngọc Khê và Niên Quân Mân tiễn hai ông cụ về, thì nửa đêm, chỉ hai ông cụ là tỉnh táo.
Bận rộn hơn hai tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng chất hết đồ đạc lên xe, hai chiếc xe, cốp chất đầy, ghế cũng còn chỗ.
Niên Quân Mân yên lòng, về bờ biển dọn dẹp dấu vết, nhưng nửa đường thì trời đổ tuyết.
Ngọc Khê ngẩng đầu bầu trời đen kịt, cảm nhận tuyết rơi mặt, đối với Niên Quân Mân đang dừng bước, cô : " , thể tin, cảm thấy nhà chúng siêu may mắn, mỗi chuyển đồ đạc đều đổ tuyết, che lấp hết dấu vết."
Niên Quân Mân những bông tuyết rơi ngày càng lớn, "Người phúc báo, ông trời cũng ưu ái, thôi, cần lo lắng về dấu vết nữa."
Ngọc Khê : "Ừm."
Trong xe đều phủ vải bạt, ai bên trong là gì, còn là xe của Niên gia gia, thật sự ai dám .
Sáng hôm , Ngọc Khê dậy để tiễn Niên Quân Mân .
Niên lão gia t.ử và Vương lão gia t.ử cũng dậy , hai ông chuyển đồ xong, Niên lão gia t.ử : "Chúng cũng chuẩn về , đồ đạc để ở đại viện là an nhất."
Ngọc Khê chút nỡ: "Ông ơi, ông ở thêm mấy ngày , khó khăn lắm mới về một chuyến."
Niên lão gia t.ử : "Sau cơ hội, nhất định về."
Niên lão gia t.ử với Trịnh Cầm: "Đồ đạc cứ để chỗ , yên tâm ai động , tuyệt đối an , khi nào các cháu cần thì đến lấy là ."
Trịnh Cầm cảm kích : "Niên lão cảm ơn ông, ông, cháu cũng để ở ."
Niên lão gia t.ử xua tay: "Đều là một nhà, cần khách sáo, quyết định , chúng cũng luôn."
Lữ Mãn giữ : "Cháu tiễn hai ông."
Niên lão gia tử: "Thế thì quá."
Hai lão gia t.ử tạm biệt, đến buổi chiều mới .
Ngọc Khê và Niên Quân Mân , hai bước tuyết, ai lời nào, con đường tuyết trắng xóa như thấy điểm cuối, cảm giác đến tận già.
đoạn đường nửa tiếng nhanh chóng đến thành phố, vé tàu mua , đến phòng chờ mấy .
Ngọc Khê cúi đầu đá chân, tâm tư tập trung.
Niên Quân Mân đồng hồ : "Vị hôn thê, gì ?"
Ngọc Khê ngẩng đầu lên: "Những gì cần đều , trong lòng trống rỗng, sớm thế ."
Niên Quân Mân: "Vậy chút chuyện vui , ngày nghỉ, lúc nào cô ngày nghỉ, thể xin phép cho cô đến thăm , thế nào?"
Mắt Ngọc Khê sáng rực: "Thật ?"
Niên Quân Mân : "Thật, hồ sơ của cô vấn đề gì, thể xin ."
Ngọc Khê vui vẻ: "Ngày nghỉ, nhất định sẽ đến."
Niên Quân Mân hôn nhẹ tay Ngọc Khê: " đợi cô."
Loa phát thanh thông báo, Niên Quân Mân thủ tục soát vé, trong lòng Ngọc Khê chút mong đợi, còn khó chịu lắm, cô vẫy tay, mãi đến khi tàu khuất mới rời khỏi nhà ga.
Ra khỏi nhà ga, vai ai đó vỗ một cái, Ngọc Khê ngạc nhiên: "Sao các ở nhà ga?"
--------------------