Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 113: Thư tín
Cập nhật lúc: 2025-12-19 16:42:49
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong mắt Chu Linh Linh lóe lên vẻ đau lòng: “Anh nhiệm vụ, thương ở tay, đứt mất hai ngón, chuyển sang hậu cần nên giải ngũ. Có lẽ là đầu tiên chê bai chuyện đứt ngón tay, nên mới đối xử đặc biệt với !”
Ngọc Khê im lặng, sự bình yên của Tổ quốc chính là nhờ những lính như thế canh giữ. Vốn dĩ hảo cảm với Trần Trì, giờ càng hảo cảm hơn.
Cô đồng ý với lời của chị họ: “ nghĩ . Chỉ đứt hai ngón tay, đứt cả bàn tay. Chắc chắn chỉ chị chê, còn những phụ nữ khác nữa. chỉ chị là đối xử đặc biệt, thấy sớm để ý chị , chỉ là công việc tính nguy hiểm nên cứ kéo dài. Giờ bình phục, định kéo dài nữa.”
Ngọc Khê phân tích lý, Chu Linh Linh ngây . Ngọc Khê thầm nghĩ, EQ của chị họ chậm hơn .
Chu Linh Linh lẩm bẩm: “Thảo nào, thảo nào.”
Ngọc Khê tò mò: “Thảo nào cái gì?”
Chu Linh Linh: “Thảo nào luôn nhận những bức thư trống trơn, nhất định là gửi.”
Ngọc Khê: “...... Chị thể hỏi mà.”
Chu Linh Linh : “Nhất định sẽ hỏi. Được , còn sớm nữa, em cũng nghỉ ngơi sớm .”
Ngọc Khê mới nhớ chuyện quan trọng: “Chị họ, hì hì, chị xem, em đến đây là để bàn về phát triển tương lai và ăn. Trần Trì chừng là rể đấy, chuyện ăn của nhà nha!”
Chu Linh Linh trợn mắt: “ mới nhận , em đúng là tố chất gian thương. Được , nhớ hết !”
Ngọc Khê toe toét trở về phòng khách. Cô xe cả một ngày, quả thật mệt.
Sáng hôm , Ngọc Khê dậy thì bữa sáng xong.
Lữ Đại Cô gọi: “Nhanh rửa mặt ăn sáng .”
Ngọc Khê dụi mắt: “Vâng.”
Bữa sáng là bánh bao và cháo. Ngọc Khê c.ắ.n bánh bao, bé mập ú đối diện: “Sao cứ chị mãi thế?”
Chu Nghiêu giọng còn non nớt: “Chị họ xinh .”
Ngọc Khê vui vẻ: “Em mới mấy tuổi mà xinh ?”
Chu Nghiêu ưỡn n.g.ự.c một chút: “Em , xinh là trông , chị họ .”
Ngọc Khê sung sướng: “Em họ mắt đấy.”
Chu Linh Linh nên lời: “Lời khen của trẻ con mà em cũng vui thế.”
Ngọc Khê: “Mắt trẻ con là trong sáng nhất, đáng tin hơn lời lớn nhiều.”
Chu Linh Linh: “Em vui là .”
Ăn xong cơm, Lữ Đại Cô đưa Ngọc Khê dạo phố, Ngọc Khê chị họ. Chu Linh Linh : “Mẹ, con chuyện với .”
Lữ Đại Cô qua cô con gái và cháu gái: “Tiểu Khê, cháu trông Chu Nghiêu giúp dì nhé.”
“Được ạ.”
Trong phòng khách chỉ còn chị em họ. Chu Nghiêu ủ rũ xếp hình khối, Ngọc Khê : “Chị chơi với em nhé.”
Chu Nghiêu ngẩng đầu lên: “Chị họ, vui, bố là .”
Trong lòng Ngọc Khê thấy khó chịu, Chu Nghiêu mới bé thế mà đối mặt với chuyện nhân tính. Cô dịu dàng : “Đó là chuyện của thế giới lớn, em ngoan ngoãn là .”
Chu Nghiêu vẻ lớn thở dài: “Em hết, bố sắp em bé mới, cần chúng em nữa.”
Ngọc Khê: “Em vẫn còn chúng , còn tất cả .”
Chu Nghiêu gật đầu: “Vâng.”
Ngọc Khê vuốt mái tóc mềm mại của Chu Nghiêu. Vì dì là lớn tuổi mới sinh con nên thằng bé khỏe mạnh như những đứa trẻ khác. Nhìn thì mập nhưng chỉ là mập do suy nhược, tóc vàng hoe.
Tuổi nhỏ đáng lẽ vô lo vô nghĩ, nhưng sớm hiểu chuyện hơn những đứa trẻ khác. Lỗi lầm của lớn thường ảnh hưởng đến con cái, và con cái là gánh chịu.
Khi Lữ Đại Cô , mắt đỏ hoe, ôm chặt lấy Chu Nghiêu buông. Ngọc Khê thấy mà thấy khó chịu.
Chu Linh Linh kéo Ngọc Khê ngoài, dặn dò: “Mẹ, đừng trông chừng ai cả, đợi chúng con về. Con mang chìa khóa .”
Lữ Đại Cô: “Được.”
Ngọc Khê đường cái, mới hỏi: “Dì đồng ý ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-113-thu-tin.html.]
Chu Linh Linh gật đầu: “Thực tế ép chúng đồng ý thôi. Đi thôi, tiên tìm luật sư.”
Ngọc Khê rành về thành phố tỉnh, chỉ thể theo chị họ. về văn phòng luật sư thì Ngọc Khê đến vài , khá quen thuộc. Cô chặn chị họ và : “Chúng cần tìm luật sư giỏi nhất về vụ ly hôn.”
Trợ lý thấy cô là hiểu chuyện: “Vâng, hai vị mời chờ một lát.”
Chu Linh Linh ngây , “Luật sư, còn phân loại nữa ?”
Ngọc Khê gật đầu, “Mỗi luật sư đều lĩnh vực sở trường nhất, hiếm năng. Nếu cô rõ, văn phòng luật sư sẽ giới thiệu luật sư đang rảnh rỗi.”
Đây là kinh nghiệm mà Ngọc Khê đúc kết . Có còn dám lấy luật sư thực tập để lừa gạt cô nữa!
Chu Linh Linh cảm khái, “Mỗi gặp, sự trưởng thành của em đều khiến chị kinh ngạc. Em giống như miếng bọt biển, vẫn luôn hấp thụ những gì cần thiết.”
Ngọc Khê xua tay, “So với bọt biển, em thích là nước hơn, thể biến hóa thành nhiều hình thái khác , lúc tấn công thì ngưng tụ thành băng, lúc học tập thì hóa thành nước, bao dung vạn vật.”
Chu Linh Linh lẩm nhẩm vài , “Đây chính là lý do chị bằng em. Đừng thấy em nhỏ tuổi hơn chị, nhưng sự quyết đoán, tấm lòng , chị thể sánh bằng.”
Ngọc Khê, “Hì hì, em cũng là học từng bước một, ai là sinh giỏi sẵn.”
Chu Linh Linh đồng tình điểm . Tính cách của cô mềm mỏng bao, nhưng bây giờ cứng rắn lên hẳn.
Luật sư đến, hơn ba mươi tuổi, là khá nghiêm túc, nhiều lời thừa thãi, tiên giới thiệu bản , đó thẳng vấn đề.
Điểm Ngọc Khê hài lòng nhất, cô thích nhiều, càng thích việc thực tế.
Luật sư , “Dựa thông tin thu thập , xác suất thắng kiện lớn. Nếu thể lấy thêm chứng cứ, sẽ lợi cho vụ án.”
Ngọc Khê yên tâm, điều đúng như cô dự đoán, “Xin hỏi, thiết nào giống như camera giám sát, thể ghi hình ảnh ạ?”
Luật sư Ngọc Khê thêm vài , Ngọc Khê cũng hề ngượng ngùng, lấy chứng cứ thì cần gì vẻ quân tử.
Luật sư im lặng một lúc, “Máy ghi hình.”
Ngọc Khê gượng một tiếng, cô thông minh cả đời hồ đồ nhất thời, ngày nào cũng tiếp xúc với việc phim mà quên mất máy ghi hình, “Cảm ơn ạ.”
Ra khỏi văn phòng luật sư, Ngọc Khê , “Bây giờ mua máy ảnh, máy ghi âm và máy phim.”
Chu Linh Linh chút phấn khích, đây là đầu tiên cô chuyện , “Được.”
Máy ảnh, Ngọc Khê tự mua, vì cô sẽ dùng, tổng cộng hết bốn nghìn, đắt kinh khủng.
Chu Linh Linh vẻ mặt đau lòng của cô em họ, “Chị bảo chị mua, em cho.”
Ngọc Khê ôm máy ảnh, “Em dùng mà, hy vọng bốn nghìn tệ đáng giá.”
Chu Linh Linh theo kịp suy nghĩ của cô em họ.
Về đến nhà, Trần Trì mặt ở đó. Chu Linh Linh nên lời, là cho bất cứ ai mà!
Lữ Đại Cô , “Về .”
Ngọc Khê đặt máy ghi hình lên bàn , “Về ạ, đồ cũng mua về .”
Lữ Đại Cô thoáng qua, “Máy ghi hình?”
Chu Linh Linh cảm thấy gì giấu Trần Trì, “Ừm, luật sư chứng cứ càng nhiều càng , em lắp máy ghi hình ở nhà, mà náo loạn nữa thì thể lấy chứng cứ.”
Lữ Đại Cô phòng khách trống trải, “Cái , giấu ở ?”
Trần Trì liếc mắt, “ sẽ lắp.”
Ngọc Khê mắt sáng rực Trần Trì, khiến Trần Trì chút ngượng ngùng. Chu Linh Linh , “Vậy , giao cho .”
Trần Trì dậy, lắp pin máy phim. Ngọc Khê thầm nghĩ, chuyên nghiệp ghê!
Ngọc Khê cảm khái, “Quân Văn nhà nhất định cũng sẽ .”
Trần Trì , “Niên Quân Mân?”
Ngọc Khê ngạc nhiên, “Anh quen ?”
--------------------