Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 117: Tin tốt
Cập nhật lúc: 2025-12-19 16:42:53
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Cô để điện thoại ?"
Chu Linh Linh rút sổ danh bạ : "Có, bảo em về là gọi ngay."
Ngọc Khê cầm lấy điện thoại: "Cảm ơn biểu tỷ."
Chu Linh Linh sang với Trần Trì: "Giúp em một tay, tháo cái máy xuống, em chép để dành dùng."
Trần Trì gật đầu: "Được."
Ngọc Khê , chuông mới reo hai tiếng đầu dây bên thông: "Lôi Âm, tìm tớ việc gì thế?"
Lôi Âm : "Có hai việc, một tin và một tin , cái nào ?"
"Nghe tin , để tránh lát nữa tâm trạng ảnh hưởng chẳng vui lên nổi."
"Vậy , tin là: Hoàng Lượng đến tìm tớ, bảo là đoàn phim thuê lượng lớn váy mùa hè, hỏi tớ đồng ý , giá thuê ba tệ một bộ một ngày."
Ngọc Khê hỏi: "Số lượng lớn là bao nhiêu? Thuê trong bao lâu?"
"Hơn trăm bộ, thuê nửa tháng."
Ngọc Khê dứt khoát: "Thuê chứ! Chuyện thế đương nhiên thuê, dù bây giờ váy vóc cũng dùng đến."
Lôi Âm : "Thế thì , đồng ý thì tớ sẽ báo Hoàng Lượng qua lấy đồ. Lần vẫn chia cho 20% chứ?"
Ngọc Khê gật đầu: "Vẫn là 20%, quy tắc đổi."
Lôi Âm: "Ok, hiểu . Khi nào nhận tiền tớ sẽ chia cho ngay."
"Được, vất vả cho , mấy ngày nữa tớ sẽ về. Giờ thì , tin là gì?"
Lôi Âm cân nhắc câu chữ: "Cậu nhất định giữ bình tĩnh đấy."
"Ừ, mau , càng úp mở tớ càng thấy lo."
Lôi Âm nhắm mắt tuột : "Hà Giai Lệ nhận ."
Ngọc Khê: "...... Tớ c.h.ử.i thề ?"
Lôi Âm: "Đừng c.h.ử.i mặt tớ là , còn cứ tự nhiên."
Ngọc Khê sa sầm mặt mày: "Bà định giở trò gì nữa đây? Tết nhất xong xuôi , rảnh rỗi quá hóa rồ ?"
Lôi Âm đưa ống xa một chút vì sợ thủng màng nhĩ: "Không rảnh rỗi , mà cũng thật trùng hợp. Hôm qua tớ đang ở nhà thì Vương Điềm Điềm và bố cô đến, khui sạch bách chuyện của . Sau đó họ bàn bạc gì thì tớ rõ vì bà nội kéo , lén . Chỉ là khi họ về, Hà Giai Lệ chạy sang chỗ tớ lóc ỉ ôi, bảo là với , nhất định nhận cho bằng ."
Ngọc Khê văng tục thật sự. Đời còn chuyện của công ty Duyệt Huy, ngờ mọc nhà Đạo diễn Vương. Chắc chắn là bàn xong điều kiện gì đó nên Hà Giai Lệ mới dùng chiêu bài nhận cũ rích .
Lôi Âm mãi thấy tiếng Ngọc Khê: "Cộng sự ơi, tức c.h.ế.t đấy chứ?"
Ngọc Khê lạnh lùng: "Lũ tai họa đó còn sống nhăn răng, việc gì tớ c.h.ế.t vì tức? Không đáng. Cũng may báo , nếu lúc về chuẩn , tớ sẽ đ.á.n.h thật đấy."
Lôi Âm hỏi: "Thế ý thế nào, nhận ?"
Ngọc Khê quát: "Nhận cái con khỉ! Bà thích tớ khó chịu thì tớ cũng chẳng nể tình. Thích vả mặt thì tớ sẵn sàng chiều tới bến."
Lôi Âm tủm tỉm: "Tớ giúp một tay. Cậu , hôm qua lúc bà tớ suýt nôn vì quá giả tạo."
"Cậu nên nôn thẳng bà mới đúng."
Lôi Âm: "Lần tớ sẽ cân nhắc."
Ngọc Khê thở dài: "Không đùa với nữa, đợi tớ về gặp mặt ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-117-tin-tot.html.]
"Ok, tớ đón ."
Ngọc Khê gác máy, Chu Linh Linh quan tâm hỏi: "Có chuyện gì thế?"
Ngọc Khê day day trán: "Hà Giai Lệ..."
Chu Linh Linh đanh mặt : " là đồ hổ! Cứ mắng thẳng mặt bà , đừng khách sáo gì."
Ngọc Khê gật đầu: "Vâng, em chắc chắn sẽ khách sáo . Nghĩ đến thôi mà em thấy phấn khích đây!"
Trần Trì: "........"
________________________________________
Ngày Ngọc Khê trở thủ đô, Chu Linh Linh tiễn: "Trên xe nhớ tự chăm sóc , để ý túi xách đừng để mất, xuống xe nhớ gọi điện ngay nhé."
Ngọc Khê ngoan ngoãn gật đầu: "Em nhớ . Biểu tỷ cũng giữ gìn sức khỏe, đừng chuyện gì cũng ôm đồm một , bên cạnh chị luôn một sẵn sàng chờ sai bảo đấy thôi!"
Trần Trì bên cạnh bỗng thấy bối rối, nên lời cảm ơn gì khác.
Chu Linh Linh bật : "Được , đến giờ soát vé , em!"
Ngọc Khê vẫy tay: "Em đây, hai cũng về sớm . Anh Trần, chăm sóc biểu tỷ cho nhé. Nếu chị ai bắt nạt, em sẽ trở thành tảng đá lớn nhất con đường theo đuổi vợ của đấy. Bye bye!"
Trần Trì: "........"
________________________________________
Ngọc Khê vé giường do Trần Trì mua giúp, ý đồ lấy lòng quá rõ ràng. Đồ đạc của cô cũng ít, hành lý mang ban đầu giờ cô cả nhét thêm một bao đầy đặc sản, nặng trịch.
Vừa thấy đôi tình nhân trẻ ở giường , Ngọc Khê bỗng thấy chạnh lòng, bắt đầu nhớ Niên Quân Mân.
Tàu hỏa lăn bánh, Ngọc Khê tựa cửa sổ nghịch máy ảnh. Trong máy nhiều ảnh, cô tính sẵn khi về sẽ rửa và gửi cho Niên Quân Mân những tấm nào .
Bỗng cô thấy trai đối diện cứ chằm chằm chiếc máy ảnh. Ánh mắt quá lộ liễu khiến Ngọc Khê tưởng định cướp, cô cảnh giác . Chàng trai đeo kính, ăn mặc lịch sự, dáng vẻ thư sinh chứ tướng cướp, lúc mới thấy cô đề phòng nên ngượng ngùng rút danh :
" là phóng viên của báo Hoa Đông Nhật Báo, ý . Chỉ là thấy chiếc máy ảnh của bạn là đời mới nhất, mua mãi mà mua ."
Ngọc Khê lật xem danh , thực sự ngờ trai mặt búng sữa 27 tuổi và còn là chủ biên. Hoa Đông Nhật Báo là tờ báo tầm ảnh hưởng quốc, Ngọc Khê vội thẳng dậy: "Chào , chào ."
Liên Bác : "Chào bạn, là Liên Bác. Bạn về trường ?"
Ngọc Khê: " là Lữ Ngọc Khê. Vâng, về trường. Anh xem máy ảnh ? cho mượn ."
Liên Bác mừng rỡ: "Thật ? Cảm ơn bạn nhiều quá!"
Anh đón lấy máy ảnh, nâng niu như báu vật. Ngọc Khê hiểu ngay, đây là một kẻ cuồng máy ảnh thứ thiệt.
Suốt dọc đường, Ngọc Khê vội đòi máy, khiến Liên Bác thấy ngại nhưng cũng cảm kích sự phóng khoáng của cô. Anh hỏi: "Em học ngành gì, tòa soạn việc ?"
Ngọc Khê cất máy ảnh: "Em học biên kịch ạ."
Liên Bác tiếc nuối: "Tiếc quá nhỉ. , coi như chúng quen . Sau bản thảo nào đăng, cứ gọi điện cho ."
Ngọc Khê: "Cảm ơn , nhất định sẽ dịp ạ."
Đến ga thủ đô, Ngọc Khê cửa thấy Lôi Âm vẫy tay. Lôi Âm vội xách hành lý giúp cô: "Mau thôi, theo tớ về nhà ngoại tớ. Hà Giai Lệ hổ đang bám theo tớ kìa."
Ngọc Khê liếc mắt quanh, quả nhiên thấy Hà Giai Lệ đang bước xuống xe phía xa.