Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 121: Bạn bè

Cập nhật lúc: 2025-12-19 16:42:57
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Hà Giai Lệ nghĩ đến, thấy Ngọc Khê, thấy bộ dạng Ngọc Khê quen Hà Duệ mấy , Hà Giai Lệ hiểu , thảo nào hai gia chịu giúp đỡ, trong lòng vô cùng nghi hoặc, bọn quen thế nào?

 

Hà Lão Thái chỉ Ngọc Khê, “Cô thế nào còn ở đây, hôm qua , sẽ đồng ý , cô c.h.ế.t tâm !”

 

Ngọc Khê vẫy vẫy tay, lộ hàm răng trắng, “Hà Giai Lệ, lâu gặp nha!”

 

Đầu óc Hà Giai Lệ ong ong kêu, luôn cảm giác vượt ngoài tầm kiểm soát, cố gắng hòa ái , “Mẹ, đây là Tiểu Khê, con gái con, linh tinh gì thế!”

 

Hà Lão Thái mở to hai mắt , dọa sợ, nghĩ đến biểu hiện ngày hôm qua, Hà Lão Thái cà lăm, “Cô, cô là, Tiểu Khê?”

 

Ngọc Khê một khuôn mặt chân thành, “Bà, yên tâm lắm, sẽ quan hệ gì với Hà Duệ , để giới thiệu cho bà, đây là họ , gọi là Lữ Ngọc Khê, là nha đầu c.h.ế.t tiệt mà cô con gái của bà cần.”

 

Ba em Hà Duệ, “.......”

 

Lôi Âm, “........”

 

Hà Lão Thái ôm ngực, thảo nào con gái lén lút , bóp c.h.ế.t nha đầu , quả nhiên đáng ghét, gượng , “Cháu chính là Tiểu Khê , bà là bà ngoại đây, hôm qua bà ngoại , mới lời nên , cháu lớn thế , mau để bà ngoại xem, nhớ cháu c.h.ế.t, cháu , bà nghĩ đến cháu, mỗi ngày đều lau nước mắt, ruột bên cạnh, ít tội , kế .”

 

Ngọc Khê chỉ Hà Giai Lệ, “Bà, bà như , cân nhắc đến cảm thụ của cô con gái bà ? Cô mới là điển hình của kế độc ác.”

 

Hà Lão Thái, “.......”

 

Lôi Âm tiếp lời, “Chà, nguyên lai bà chuyện con gái bà , tưởng, gia các mắt đều mù hết chứ!”

 

Hà Lão Thái, “.......”

 

Ngọc Khê, “Lôi Âm , cô là mãi mãi thể gọi tỉnh kẻ giả vờ mù , vài , vì tiền, giả mù tính là gì, bảo bọn giả c.h.ế.t cũng nữa!”

 

Hà Lão Thái tức giận, một luôn vô địch thủ, hai nha đầu trưởng thành chèn ép đến mức một chữ.

 

Hà Giai Lệ đỡ sắp ngất vì tức giận, mắt rưng rưng nước mắt, “Tiểu Khê, con hận , nhưng cũng thể trút giận lên bà ngoại, con mắng, cứ mắng , tất cả đều là tội đáng chịu.”

 

Ngọc Khê thấy ghê tởm vô cùng, “Đừng giả vờ tình mẫu t.ử nữa, tám trăm năm là ai , cô dễ quên, nhưng thì dễ quên , cô cũng đừng giả vờ nữa, thẳng , Vương Đạo cho cô lợi ích gì, cảm thấy hứng thú với chuyện hơn.”

 

Hà Giai Lệ trừng mắt Lôi Âm, nhất định là nha đầu mật báo, “Tiểu Khê, Vương Đạo đến chỉ về tuổi thơ của con, mới , hồi nhỏ con khổ thế nào, nho nhỏ tuổi nấu cơm, còn đồng việc, tất cả đều là của , sai , cho một cơ hội để bù đắp.”

 

Ngọc Khê giơ tay, “Dừng, xin cô đừng nữa, một hồi còn ăn cơm trưa, đừng buồn nôn.”

 

Hà Giai Lệ, “....... Tiểu Khê, thật sự sai , năm đó.”

 

Ngọc Khê đả đoạn lời, “Đừng năm đó nữa, nếu t.h.u.ố.c hối hận, cô cũng hối hận vì năm đó vứt bỏ , mà là hối hận vì năm đó bóp c.h.ế.t , cô là thế nào, rõ nhất, cũng thẳng luôn, cô quỳ xuống, cũng sẽ tha thứ, vĩnh viễn tha thứ, là vĩnh viễn, nhớ kỹ vĩnh viễn.”

 

Hà Giai Lệ thấy rõ hận ý của đứa nhỏ , hận thể xé xác cô , kinh hãi lùi một bước, thêm, dám mở miệng.

 

Trong mắt Ngọc Khê, còn kiên nhẫn, chỉ sự lạnh lùng vô tận, ánh mắt sắc lạnh mang theo hàn ý đến xương, giống như ác quỷ bò từ địa ngục.

 

Bắp chân Hà Giai Lệ đều chút run run, dám nữa, “, về , sẽ đợi cô suy nghĩ cẩn thận.”

 

Ngọc Khê Hà Giai Lệ , chế nhạo : “Cô cần quan tâm lời hứa của Vương Đạo nữa , lời hứa của sẽ thực hiện .”

 

Hà Giai Lệ , Ngọc Khê mấy Lôi Âm đang ngây , “Khóa cửa thôi, bụng đói .”

 

Lôi Âm run run cánh tay, “Tiểu Khê, biểu cảm của thật đáng sợ.”

 

Ngọc Khê ôm cổ Lôi Âm, " cho , cái thời , thật thà sợ kẻ vô , kẻ vô sợ đứa ngang ngược, đứa ngang ngược sợ đứa sống. Cậu xem, biến đổi sắc mặt, Hà Giai Lệ sợ ."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-121-ban-be.html.]

Lôi Âm ngẫm đúng là như , "Vẫn là cách."

 

Ngọc Khê , đáp lời, cô thật sự hận!

 

Giữa trưa ăn cơm ở quán thịt dê, canh lòng dê phân lượng đủ, ngon miệng, ăn đến mức bụng tròn vo.

 

Trở về, Ngọc Khê chọn một ít quà cho Lôi Âm, "Rượu bên trong là cho Lôi lão gia tử, đồ ăn là cho , sẽ qua đó ."

 

Lôi Âm, "Được, về đây."

 

Ngọc Khê gật đầu, "Ừm, ngày mốt ký túc xá mở cửa, sẽ trở về."

 

"Tốt, gặp ở ký túc xá nhé."

 

Ngày hôm , Ngọc Khê dẫn quà hai vị lão gia tử. Ngọc Khê cửa, hai vị lão gia t.ử đang chơi cờ!

 

Niên Lão Gia T.ử ném quân cờ trong tay, "Nha đầu , đến thì đến, còn mang theo đồ ăn gì."

 

Vương Lão Gia T.ử chịu, "Lão tiểu tử, sắp thắng , ông tưởng Ngọc Khê đến, ông là thể trốn ."

 

Niên Lão Gia T.ử bĩu môi, " là sợ ông thua."

 

Vương Lão Gia Tử, " tĩnh lặng ông khoác lác, tiếp tục ."

 

Niên Lão Gia Tử, "........."

 

Cuối cùng Niên Lão Gia T.ử t.h.ả.m bại, Vương Lão Gia T.ử tâm tình vô cùng, miệng c.ắ.n mực khô, "Chính là cái vị ."

 

Niên Lão Gia T.ử giật lấy, "Cái là Ngọc Khê cho ."

 

Vương Lão Gia Tử, "Không thẹn, tên ông ?"

 

Ngọc Khê dọn dẹp xong, Vương Lão Gia T.ử vẫy tay, "Đừng bận rộn nữa, qua đây một hồi."

 

Ngọc Khê rửa tay, "Tốt, Vương Gia Gia, cháu chuyện với ông một chút."

 

Vương Lão Gia Tử, "Vương bát đản tìm cháu ?"

 

Ngọc Khê kể chuyện Hà Giai Lệ, "Vương Gia Gia, cháu cảm thấy, uy h.i.ế.p là vô dụng, chỉ cần thực hiện, Vương Đạo sẽ từ bỏ ."

 

Vương Lão Gia T.ử tức đến ho khan mấy tiếng, "Ta , chuyện giao cho xử lý. Haizz, chỉ là để đồ cho Quân Mân, ngược mang đến phiền phức cho các cháu. Nếu Quân Mân cần, cũng cần kéo dài nữa."

 

Niên Lão Gia T.ử bĩu môi, " sớm Quân Mân sẽ cần, ông còn tin, còn nghĩ đến việc c.h.ế.t lập di chúc cho Quân Mân, chỉ ông là tinh ranh. Ông xem, tất cả đều là chuyện do cái chút tiền của ông ."

 

Vương Lão Gia T.ử thổi râu, " thương cháu trai để đồ, sai ? Khụ, ông tưởng là ông ! Nghèo rớt mồng tơi."

 

Niên Lão Gia T.ử chịu, "Lão t.ử nghèo rớt mồng tơi, sống cũng vui vẻ, còn như ông, con ruột ."

 

Vương Lão Gia T.ử gõ bàn, "Lão tiểu tử, ông đang công kích nhân đấy nhé, còn nữa, cái gì gọi là một chút tiền? Không kiến thức! Nếu chỉ là một chút tiền, Vương bát đản thể liên tục quan tâm ."

 

Cả đời Niên Lão Gia T.ử từng tò mò, đột nhiên hiếu kỳ, "Ông xem, rốt cuộc ông bao nhiêu của cải? Cũng để mở mang tầm mắt chút."

 

Tai Ngọc Khê cũng dựng lên, đôi mắt trông mong Vương Lão Gia Tử, cô cũng tò mò!

 

--------------------

 

 

Loading...