Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 127: Gặp Lại

Cập nhật lúc: 2025-12-19 16:43:03
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7Kq3X8wB6O

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Ánh mắt Trịnh Mậu Nhiên đầy vẻ dò xét. Một con nha đầu nông thôn, thể thiệp mời? Đến bằng cách nào? Vừa nghĩ đến đồ trong hầm mất, trực giác ban đầu của , chẳng lẽ thật sự là con nha đầu ?

 

Ngọc Khê thấy thật trùng hợp, cứ tưởng cả đời sẽ bao giờ gặp Trịnh Mậu Nhiên nữa chứ!

 

Vương lão gia t.ử cũng bước , thấy Ngọc Khê gặp rắc rối, liền : “Tiên sinh, thể nhường một chút ? Anh đang chắn cháu gái .”

 

Trịnh Mậu Nhiên: “Cháu gái?”

 

Vương lão gia t.ử đ.á.n.h giá Trịnh Mậu Nhiên: “ , cháu gái .”

 

Trịnh Mậu Nhiên liếc mắt Ngọc Khê một cái thật sâu, dẫn Nhiễm Trợ lý tới vị trí chỗ bên cạnh.

 

Ngọc Khê: “........”

 

Cái duyên , Trịnh Mậu Nhiên ngay cạnh cô!

 

Lôi Âm liếc mắt một cái: “Tiểu Khê, đổi chỗ với nhé!”

 

Ngọc Khê cũng chịu đựng cái khí lạnh lẽo : “Được.”

 

Ngọc Khê bên cạnh Vương lão gia tử, ông nhíu mày: “Quen ?”

 

Ngọc Khê cảm thấy khí lạnh càng lúc càng nặng nề: “Bố ruột của , từng gặp ở quê. Thấy đến, đây là nghi ngờ . Cũng đúng thôi, là một con nha đầu nông thôn, thiệp mời!”

 

Vương lão gia t.ử hiểu rõ nguyên nhân. Nhìn đàn ông bên cạnh rõ ràng thấy cuộc trò chuyện, lời châm chọc của con nha đầu hề che giấu, sắc mặt đàn ông càng lúc càng đen.

 

Vương lão gia t.ử nghĩ đến nỗi khổ của Trịnh Cầm, trong lòng cũng bốc hỏa: “Đây chính là cái tên cầm thú vứt bỏ con gái ruột đây , còn mặt mũi về, mặt dày thật sự đấy.”

 

Ngọc Khê gật đầu: “Đâu chỉ dày, còn nghi ngờ cả nhà chúng nữa chứ. Tết còn phái giám sát, nhớ giám sát hình như là phạm pháp mà!”

 

Vương lão gia tử: “Chà, bộ dạng vẻ đàng hoàng, là kẻ mù luật.”

 

Lôi Âm: “........” Cô hình như phát hiện chuyện khủng khiếp, nhưng hai thể đừng châm chọc nữa ? Áp suất khí xung quanh thấp quá, lạnh quá!

 

Nhiễm Đặc trợ: “........” Quả nhiên là Đại tiểu thư nuôi dưỡng, cái miệng cũng lợi hại kém!

 

Ngọc Khê nên dừng đúng lúc, sợ đàn ông bùng nổ, bèn chuyển chủ đề, về chuyện bán độc quyền cho Hoa Đông Tin Tức: “Vương gia gia, ông thấy ?”

 

Vương lão gia tử: “Đương nhiên là , cháu cứ liên hệ là .”

 

“Cháu cảm ơn Vương gia gia.”

 

Vương lão gia t.ử híp mắt, con nha đầu đầu óc linh hoạt thật!

 

Buổi đấu giá nhanh khai mạc. Buổi đấu giá chỉ đồ của Vương lão gia tử, cổ vật quý giá của ông quyên tặng, còn một món đồ bình thường, vẫn đủ để lấp đầy sàn đấu.

 

Thứ đấu giá đầu tiên chính là lô cổ vật , lượng thật ít. Tuy giá giá trời, nhưng cũng bán mười mấy vạn, hai mươi mấy vạn.

 

Ngọc Khê một món cũng mua nổi, coi như mở mang tầm mắt. Một cái bình chớp mắt, đều tranh giành.

 

Sau khi đấu giá kết thúc, Ngọc Khê cảm thấy tầm mắt rộng hơn nhiều. Ít nhất sẽ còn vì mười mấy vạn mà kích động, đặc biệt là buổi đấu giá cuối cùng, quá kích thích, một ngàn vạn thành giao.

 

Năm 95 đấy, Ngọc Khê cứ tưởng, sẽ bao nhiêu phú hào ngàn vạn!

 

hôm nay vả mặt , tiền thật sự quá nhiều!

 

Vương lão gia t.ử để thanh toán, nhất thời thể rời .

 

Ngọc Khê và Lôi Âm . Lôi Âm kích động đến mức mặt đỏ bừng: “Chuyện hôm nay, đủ để khoe khoang một năm.”

 

Ngọc Khê: “Đi thôi, cửa hàng còn đang bận rộn kìa!”

 

Lôi Âm kéo Ngọc Khê một chút: “Vương đạo diễn.”

 

Ngọc Khê , đúng là Vương đạo diễn. Cũng Vương đạo diễn đến từ lúc nào, đang ở phía , trong tay cầm điện thoại di động, mặt mày âm trầm, vẻ sự kích thích mấy ngày nay lớn.

 

Ngọc Khê giá trị vũ lực nên sợ Vương đạo diễn, kéo Lôi Âm theo dòng ngoài. Chỉ thấy Vương đạo diễn gầm lên: “Tiền tiền, cô chỉ tiền! cho cô , bây giờ gì cả, ông đây sợ cô uy hiếp, thì ! Ngược là cô, chuyện cô lúc , tưởng rằng thể chạy thoát ?”

 

Điện thoại di động giữ âm thanh, Ngọc Khê mơ hồ thấy bên trong giọng phụ nữ: “ đều là vì .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-127-gap-lai.html.]

 

Vương đạo diễn đầu tiên ở nơi công cộng quan tâm đến hình tượng: “Khụ, cút! Còn dám đến nữa, đừng trách khách khí.”

 

Lòng Ngọc Khê càng thêm nghi ngờ, Vương đạo diễn đang gọi điện thoại cho ai?

 

Ngọc Khê kịp theo thì Nhiễm Đặc trợ chặn : “Lữ tiểu thư, ông chủ gặp cô.”

 

Ngọc Khê trơ mắt Vương đạo diễn xa, ánh mắt Nhiễm Đặc trợ: “ gặp.”

 

Nhiễm Đặc trợ , mỉm , “Chúng thành ý.”

 

Ngọc Khê lời thô tục, thành ý cái rắm, thành ý mà mang theo hai tên bảo vệ? Giá trị vũ lực của đ.á.n.h , cũng nhúc nhích.

 

Nhiễm Đặc trợ chỉ chiếc xe phía , “Chỉ ở phía hai câu.”

 

Ngọc Khê cân nhắc, đầu với Lôi Âm: “Mười phút, trở về, bạn cứ báo cảnh sát.”

 

Nhiễm Đặc trợ giật giật khóe miệng, “Chúng dám chuyện vi phạm pháp luật!”

 

Ngọc Khê, “Còn giám sát thì ?”

 

Nhiễm Đặc trợ, “.......”

 

Ngọc Khê bước nhanh qua, mở cửa xe, “Tìm cái gì? Ông chỉ mười phút thời gian.”

 

Trịnh Mậu Nhiên lạnh mặt, “ thể giúp cô thành công, đưa cô nước ngoài du học, cho cô một khoản tiền lớn.”

 

Mắt Ngọc Khê lóe lên, “ nội gián của ông, giám sát , đúng ?”

 

Trịnh Mậu Nhiên im lặng một lát, “Cô thông minh, chỉ cần cô thành, cô cái gì, đều thể cho cô.”

 

Ánh mắt Ngọc Khê lạnh , cô đau lòng kế, nhạo, “Trịnh , là yêu tiền, nhưng lấy tiền đạo, cũng , thể vì tiền mà bán bất luận cái gì, trong mắt của , tình so với cái gì cũng quan trọng hơn.”

 

Trịnh Mậu Nhiên, “Hai trăm vạn, đồ vật tìm cho cô, chỉ cần sách.”

 

Ngọc Khê thấy thích nữa, đàn ông tình , hiểu giá trị của tình , càng tức giận hơn, chỉ vì cô và quan hệ huyết thống, Trịnh Mậu Nhiên liền cho rằng cô sẽ phản đồ?

 

Ngọc Khê , bảo vệ chắn cô , trong mắt Ngọc Khê lóe lên lửa giận, “Ông thể lãnh huyết vô tình, nhưng là sẽ , tình trong mắt ông chẳng đáng giá, trong mắt là vô giá, ông cái gì, cũng sẽ đáp ứng.”

 

Trịnh Mậu Nhiên sửng sốt một chút, rơi im lặng, những tiếp xúc, ai sẽ cự tuyệt ích lợi, cho dù là , trong lòng chế nhạo một tiếng, “Đây là tư tưởng của nghèo.”

 

Ngọc Khê thông cảm Trịnh Mậu Nhiên, “ cảm thấy ông thật đáng thương, chỉ tiền tài, cái khác thì gì cả.”

 

Trịnh Mậu Nhiên nổi giận, Ngọc Khê khí thế, “Tránh .”

 

Bảo vệ ông chủ, Trịnh Mậu Nhiên đóng cửa sổ xe , bảo vệ hiểu, lùi một bước.

 

Ngọc Khê hừ một tiếng, chạy qua tìm Lôi Âm, Lôi Âm lo lắng, “Không chứ!”

 

Ngọc Khê xoay một vòng, “Không cả, chỉ là chuyện một chút, thôi!”

 

Lôi Âm kéo Ngọc Khê, “Đi mau.”

 

Mãi đến khi taxi, Lôi Âm mới thở phào nhẹ nhõm, “Tiểu Khê, bạn thâm tàng bất lậu nha!”

 

Ngọc Khê, “Với cũng quan hệ gì, chỉ là lạ quen .”

 

Lôi Âm thấy Ngọc Khê chuyện, cũng hỏi nữa.

 

Tới cửa tiệm, Chu Đại Nữu đang đợi ở ngoài cửa, “Cuối cùng cũng trở về .”

 

Ngọc Khê, “Xảy chuyện gì ?”

 

Chu Đại Nữu kéo Ngọc Khê , chỉ quà tặng trong sân, “Ngươi xem!”

 

Ngọc Khê sửng sốt, “Ai tặng?”.

 

--------------------

 

 

Loading...