Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 130

Cập nhật lúc: 2025-12-19 16:43:25
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/805iDnuGEr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Lý Đại Đội trợn mắt, "Cậu quên chuyện quan trọng nào ?"

 

Niên Quân Mân mặt mày đen sì, "Cái đồ nha đầu nhà , lén ."

 

Lý Đại Đội chỉ mấy đang chạy trốn, "Cũng một ."

 

Niên Quân Mân, "..."

 

Lý Đại Đội nghiến răng, "Đừng đ.á.n.h trống lảng, là giúp giới thiệu đối tượng cơ mà? Kết quả thì , một chữ cũng nhắc đến, như thế là bất đúng , hai chúng chỉ kém một tuổi, sắp kết hôn , đây , đáng thương hề hề, ngay cả tay đối tượng cũng từng nắm qua."

 

Niên Quân Mân cạn lời, "Hồi , Chính ủy chẳng giúp giới thiệu ?"

 

Lý Đại Đội bĩu môi, "Người mừng , chê tiền lương của thấp."

 

Niên Quân Mân, "Tiền lương của thấp, chẳng của còn thấp hơn ?"

 

Mắt Lý Đại Đội sáng trông suốt, "Cho nên , em dâu còn chê , bạn của cô nhất định chê , tiền lương của cao hơn , cấp bậc cũng cao hơn một bậc, nhà chia cũng lớn hơn , thấy, em dâu giới thiệu nhất định thành công!"

 

Niên Quân Mân, "Ha hả, niềm vui của , thành lập việc đả kích ?"

 

Mẹ kiếp, thật sự đ.â.m trúng tim !

 

Lý Đại Đội, " là sự thật!"

 

Niên Quân Mân hít một , lạnh lùng liếc mắt một cái, . Cái tên khốn nạn , lúc huấn luyện thì sắt đá vô tư, nhưng riêng tư thì tính tình tệ hại, cái miệng đặc biệt tiện, thảo nào trong đội đều đ.á.n.h !

 

*

 

Về phía Ngọc Khê, khi học xong lớp tiếng Anh thứ Bảy, buổi chiều cô Ông Vương lão gia tử, cô vẫn luôn đợi tin tức, lo lắng.

 

Lúc cô tới, hai ông lão đang nghiên cứu!

 

Ông Vương lão gia t.ử tháo kính, " đang nghĩ đến nha đầu cháu đấy, cháu tới ."

 

Ngọc Khê hỏi, "Ông Vương, kết quả ạ?"

 

Trong mắt Ông Vương lão gia t.ử là sự vui mừng, "Ra , cha con."

 

Ngọc Khê càng quan tâm hơn, "Tìm manh mối nào ạ?"

 

Ông Niên lão gia t.ử xoa trán, "Vài thập niên trôi qua , bệnh viện sản xuất năm đó đều xây , tư liệu sớm còn, quá tìm."

 

Ngọc Khê : " về nghĩ nghĩ, cảm thấy, nhất định ở thủ đô, chỉ ở thủ đô, mới thể gặp đạo diễn Vương, nếu đạo diễn Vương sớm , thì nhất định là gần đó, năm đó gần nhà Ông Vương t.h.a.i p.h.ụ nào ?"

 

Ông Vương lão gia t.ử vỗ đùi, " thế nào nghĩ đến, nhưng mà nhiều năm như , nên dọn nhà đều dọn , cũng tìm."

 

Ông Niên lão gia t.ử an ủi, "Có manh mối là , còn theo dõi Vương Húc, mới là cực kỳ quan trọng."

 

Ông Vương lão gia t.ử sốt ruột cũng vô dụng, "Ừm, đúng , và Hoa Đông thương lượng , chủ biên của Hoa Đông cám ơn cháu."

 

Ngọc Khê kinh hỉ, "Thật ạ."

 

"Dự đoán bên kết thúc xong sẽ tìm cháu ngay, ngóng tin tức của cháu một chút, một bài phỏng vấn cho cháu."

 

Ngọc Khê ngơ ngác, "Phỏng vấn ?"

 

Ông Vương lão gia t.ử gật đầu, "Đây chẳng là thời đại mới phát triển kinh tế , cho nên cần một câu chuyện khích lệ trẻ, câu chuyện của cháu phù hợp."

 

Đây chính là đại hỷ sự, cô mua nổi quảng cáo, nhưng phỏng vấn , chính là quảng cáo miễn phí đó.

 

Ngọc Khê lâu mừng mặt, "Ông Vương, về đây."

 

"Tốt, trở về cẩn thận một chút."

 

"Vâng."

 

*

 

Ngọc Khê trở cửa hàng, lập tức chia xẻ với Lôi Âm, Lôi Âm kéo tay Ngọc Khê, "Câu chuyện của chúng sẽ lên báo ?"

 

", sẽ lên báo, cảm thấy, chúng nhập thêm một ít quần áo nữa."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-130.html.]

 

"Vì cái gì?"

 

Ngọc Khê chỉ giá treo quần áo, "Lỡ chụp ảnh thì ! Đương nhiên bày mặt nhất , hơn nữa mặt tiền cửa hàng cũng chỉnh trang một chút."

 

Chu Đại Nữu mừng cho Ngọc Khê, "Việc chỉnh trang giao cho ."

 

Ngọc Khê liếc mắt một cái cửa hàng, mặc dù trang trí, nhưng vẫn khá đơn sơ, tầm cao , cô cũng trở nên kén chọn, thế nào cũng bất mãn, đáp dì Hai, ngược với Lôi Âm: "Chúng trang hoàng mặt tiền cửa hàng một chút thế nào?"

 

Chu Linh Linh xách hành lý , "Muốn trang hoàng mặt tiền cửa hàng ?"

 

Ngọc Khê , "A" một tiếng, chạy qua ôm Chu Linh Linh, "Chị họ, chị tới , cho một tiếng!"

 

Chu Linh Linh vỗ vỗ lưng Ngọc Khê, "Lần em bận học, chị cũng tìm thấy, nên gọi điện, các em đang chuyện trang hoàng gì thế?"

 

Ngọc Khê kể chuyện phỏng vấn, Chu Linh Linh , " sửa sang , đến đúng lúc ghê, chuyện trang trí cứ giao cho !"

 

Ngọc Khê và Lôi Âm liếc mắt , trong mắt hai đều là niềm vui. Có chị họ gánh vác, các cô cũng cần bận rộn đến mức chân đá gáy nữa. Cả hai đồng thanh : "Được."

 

Ngọc Khê giới thiệu Chu Đại Nữu cho chị họ, gọi những hàng xóm sang, giới thiệu từng một.

 

Cuối cùng mới giới thiệu chị họ: "Đây là chị họ , Chu Linh Linh, phụ trách mặt tiền cửa hàng . Ba chúng đều là bà chủ."

 

Ngọc Khê đơn giản và thẳng thừng, cho với rằng Chu Linh Linh cũng là bà chủ, miễn cho họ đối phó qua loa với Chu Linh Linh.

 

Lôi Âm chuyện Chu Linh Linh sắp đến. Ngọc Khê với Lôi Âm về việc quản lý mặt tiền cửa hàng. Hai họ bận rộn, thể lúc nào cũng trông chừng , việc quản lý hàng ngày sẽ do Chu Linh Linh đảm nhận.

 

Lôi Âm vốn giỏi quản lý, quá bận thì đỡ hơn một chút, nhưng khi khai giảng thì bận như con , rõ thiếu sót của nên cần nghĩ ngợi gì, giơ hai tay đồng ý.

 

Đợi tất cả đều trở về công tác, Ngọc Khê hỏi: "Giải quyết xong hết ?"

 

Chu Linh Linh cả nhẹ nhõm: "Giải quyết xong hết . Nhà bán , ở tỉnh thành còn giữ gì cả. Mẹ dẫn Chu Nghiêu về quê , đợi nhà cửa bên sửa sang xong thì bà sẽ qua. Thời gian còn sớm, xem cái nhà cô , nếu thì mua luôn, tiện thể sửa sang cùng với mặt tiền cửa hàng luôn, đỡ chạy hai bên."

 

Ngọc Khê liếc mắt đồng hồ, mới chín rưỡi: "Được, xem nhà ."

 

Chu Đại Nữu xách cái làn bước : "Tiểu Khê, mua rau, buổi trưa một bữa ngon."

 

Ngọc Khê móc tiền : "Mợ Hai, ghi nợ nữa."

 

Chu Đại Nữu nhận lấy: "Được."

 

Ngọc Khê dẫn Chu Linh Linh xem nhà, Lôi Âm ở trông cửa hàng.

 

Ra khỏi sân, Ngọc Khê bát quái ghê gớm: "Chị họ, chị , Trần Trì động thái gì ? Quan hệ của hai xác định ?"

 

Khóe miệng Chu Linh Linh ngọt ngào: "Chúng là đối tượng của . Cái đồ ngốc đó, đợi lên xe mới chịu tỏ tình."

 

Ngọc Khê, "..."

 

bái phục Trần Trì !

 

Chu Linh Linh tiếp tục : "Anh cũng đến Thủ đô. Anh đang đợi ở quê, mấy ngày nữa sẽ qua."

 

Ngọc Khê phản ứng : " bảo lúc đầu chị đến đây mà hề ngăn cản chút nào. Chắc chắn đến từ lâu , chỉ là vì chị ở tỉnh thành nên mới hành động."

 

Nụ ở khóe miệng Chu Linh Linh sắp kìm : "Ừm, ban đầu tính toán ở tỉnh thành , giờ thì cần kiêng dè nữa."

 

Mắt Ngọc Khê sắp chói lòa luôn , đúng là phụ nữ hạnh phúc mà!

 

Rõ ràng cô cũng là vị hôn phu, nhưng thể sánh bằng việc ngày nào cũng ở cạnh , cô nhớ Niên Quân Mân .

 

Chu Linh Linh việc nhanh nhẹn, căn nhà Ngọc Khê xem qua cũng đáng tin cậy, cách trường tiểu học mười phút, nhà độc lập sân riêng, mở một cửa sổ tường là ngay phố chính, thể mở một tiệm tạp hóa nhỏ, chỗ nào thích hợp hơn nơi .

 

Chu Linh Linh thành tâm mua, bán cũng thành tâm bán, mười một giờ sang tên xong xuôi, trở về kịp ăn cơm.

 

đến đầu phố, Hà Duệ đợi: "Tiểu Khê, Linh Linh bảo cô lát nữa hãy trở về."

 

Tâm tình vui vẻ ban đầu của Ngọc Khê biến mất: "Trong cửa hàng ai đến ?"

 

--------------------

 

 

Loading...