Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 132: Có lý
Cập nhật lúc: 2025-12-19 16:43:27
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngọc Khê thừa dịp phát hiện, kéo Lôi Âm bỏ chạy một đoạn, đến khi chạy tới ngã tư đường mới buông tay.
Lôi Âm, "Thế nào ?"
Ngọc Khê xổm xuống, nhanh nhẹn móc máy ảnh , gọi Lôi Âm xuống. Lôi Âm những qua đường, khóe miệng giật giật, cũng sát mặt đất mà xổm theo.
Ngọc Khê chĩa máy ảnh về phía cửa tiệm, mới : "Buổi trưa Đạo diễn Vương bên ngoài cờ màu bay phấp phới ? Vừa thấy Đạo diễn Vương ."
Lôi Âm thích bát quái, vươn cổ: " , sẽ để cô trúng chứ!"
Ngọc Khê lấy nét xong, cố gắng chụp rõ: " cũng nghĩ đến, chỉ là kế ly gián thôi, mà để trúng thật. Bây giờ xem , vận may của tệ, Đạo diễn Vương nhất định xui xẻo."
Lôi Âm cạn lời: " thấy miệng cô linh thật đấy."
Ngọc Khê trong lòng tính toán đặc biệt vang dội: "Cô xem, bán ảnh cho Hoa Đông Nhật Báo, đưa Đạo diễn Vương nổi danh thì thế nào? Đạo diễn nổi tiếng mật hội nữ lang, sự suy đồi đạo đức, là?"
Lôi Âm quỳ lạy Ngọc Khê: "Cái tiêu đề , Đạo diễn Vương nhất định nổi tiếng. Tiểu Khê, cô thật sự thi nhầm đại học , là truyền thông mới đúng, thật đấy."
Ngọc Khê vẫn luôn chằm chằm phía , đáp: "Sức mạnh của tin tức đúng là dẫn dắt dư luận mà, một sự kiện, đổi vài kiểu giọng điệu, đó chính là vài loại bài khác . Đừng thấy nội dung giống , nhưng hiệu quả biểu đạt khác biệt."
Lôi Âm tán thành: "Trước thấy tin tức thế nào, bây giờ xem , đáng sợ."
Mắt Ngọc Khê đặc biệt sáng: "Đợi tiền , sẽ mở một tòa soạn báo và vân vân, tránh đến lúc đó đắc tội với , ngay cả một giúp chuyện cũng ."
Lôi Âm, "....... Cô nghĩ xa thật đấy."
Ngọc Khê chớp chớp mắt: "Nhân vô viễn lự, tất hữu cận ưu, suy nghĩ nhiều điều ."
"Tiểu cô nương lý."
Ngọc Khê đặt m.ô.n.g ở mặt đất, sợ đến, chiếc máy ảnh trong tay suýt chút nữa ném ngoài. Người dọa dọa c.h.ế.t , mắng , nhưng đầu , choáng váng: "Chủ biên Liên?"
Liên Bác cũng nhận Ngọc Khê: "Á, tiểu cô nương là cô !"
Ngọc Khê, "......."
Đường đường là đại chủ biên, mang khuôn mặt búp bê, nhưng xổm sát mặt đất giống như bọn họ, thật sự chứ?
Lôi Âm xoa xoa đầu, véo véo tai, tự nhủ, tới véo tai Ngọc Khê: "Xoa đầu dọa , véo tai dọa một hồi."
Ngọc Khê, "......."
Liên Bác ha ha thành tiếng, Ngọc Khê đầu tiên đỏ mặt, mất mặt quá!
Lôi Âm cũng chút tự nhiên, trợn mắt: "Chủ biên Liên, lén thật sự chứ?"
Liên Bác chỉ đường phố: " hề lén, giọng các cô nhỏ, chỉ là ngang qua, thấy tin tức, cho nên theo thói quen thì tới."
Ngọc Khê, "........"
Giọng bọn họ lớn, cho nên vì rõ hơn, nên mới xổm xuống?
Liên Bác giữ nụ mỉm: "Đừng sợ chụp nữa, Đạo diễn Vương sắp xa ."
Ngọc Khê vội vàng , thấy, , Đạo diễn Vương và nữ nhân khỏi cửa tiệm, thể chụp chính diện nữa, chỉ thể chụp bóng lưng. Cũng may hai đủ mật, khoác tay , Ngọc Khê nhanh chóng chụp vài tấm.
Lôi Âm đáng tiếc : "Không chụp chính diện."
Ngọc Khê cũng đáng tiếc, may mà chụp . Liên Bác tỏ vẻ chê bai: "Kỹ thuật chụp ảnh , ánh sáng tìm ."
Ngọc Khê: "Chúng chỉ là nghiệp dư thôi, cảm ơn!"
Liên Bác dậy, chớp chớp mắt: "Tiểu cô nương, chúng cũng coi như bạn bè , cô xem mấy ngày nay, sẽ phỏng vấn cô đấy, chia cho một tấm ảnh ?"
Ngọc Khê dậy, chân tê , vịn Lôi Âm một phen. Cô nhận Chủ biên Liên , khuôn mặt búp bê quá tính lừa gạt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-132-co-ly.html.]
Người gian xảo lắm, Ngọc Khê cất máy ảnh: "Không tiễn."
"Đừng mà, giữa bạn bè với , gặp mặt chia một nửa."
Ngọc Khê sẽ lừa dối: "Không ."
Liên Bác lừa dối đến : "Được , việc đây, gặp."
Ngọc Khê vẫy vẫy tay: "Tạm biệt."
Liên Bác cũng dứt khoát, Lôi Âm bóng lưng xa: " thấy, vị chủ biên mà cô với , chút vỡ mộng."
Ngọc Khê sâu kín : "Đừng cô, ngay cả cũng vỡ mộng , gặp , nhất định giữ vững tinh thần!"
Lôi Âm : "Bất quá thật giống hai mươi bảy , thế nào cũng chỉ hai mươi tuổi, thật trẻ."
Ngọc Khê chớp chớp mắt, " khá thông cảm với vợ , già , bây giờ?"
Lôi Âm đồng tình gật đầu, "Sau mà tìm, nhất định tìm một đàn ông dương cương mười phần, ừm, nhất là trông vẻ già tuổi."
Ngọc Khê, "........"
Buổi chiều Ngọc Khê chụp ít ảnh, cũng mua năm sáu bộ quần áo, tốn gần hai nghìn.
Lôi Âm vốn tiêu xài hoang phí cũng đau lòng, "Tiền tiêu cũng quá nhanh, còn sửa sang, là một khoản tiền nhỏ."
Ngọc Khê, "May mà xử lý một đám quần áo, bán một ít tiền."
Lôi Âm thật lòng cảm tạ Ngọc Khê, " ăn, may mà cô kéo cùng mở tiệm, nếu đợi bố gặp chuyện may, ngày tháng tiêu xài hoang phí của sẽ chấm dứt."
Ngọc Khê, "Lôi Quốc Lương nghĩ đến việc động tiền cô để ?"
Lôi Âm chớp chớp mắt, "Nghĩ chứ, còn quan tâm hai cái vòng để cho nữa kìa! với cô về nhà ông ngoại nhỉ!"
Ngọc Khê lắc đầu, "Chưa ."
Lôi Âm : "Ông ngoại xuất nông thôn, đến bây giờ dễ dàng, đều là vì ông cẩn thận, đừng thấy nhiều năm như , thật sự bao nhiêu tài sản, ngoài tiền lương cao một chút. Bà ngoại những năm đầu nha cho , trong nước loạn , cô chủ nước ngoài, vì tình cảm lớn lên từ nhỏ, để cho bà ngoại một bộ trang sức, bà ngoại chia trang sức cho mợ và ."
Ngọc Khê, "Trang sức đáng giá nhỉ!"
Lôi Âm, "Thập niên sáu mươi bảy mươi đáng giá, nhưng bây giờ đáng giá, trở về, bố còn hỏi cơ, cái vòng của hồi môn là đồ , hỏi ông ngoại, một chiếc thể bán mười mấy vạn đấy!"
Ngọc Khê, "Lôi Quốc Lương thật sự còn tiền, nhất định sẽ từ bỏ."
Lôi Âm hì hì , " mới sợ, khi qua đời, đồ đạc đều giao cho ông ngoại , ai cũng đừng nghĩ đến việc động ."
"Mẹ cô tầm xa!"
Lôi Âm gật đầu, "Duy nhất là mù mắt trúng bố !"
Ngọc Khê bày tỏ sự đồng tình.
Buổi tối, Ngọc Khê nhận thư của Niên Quân Mân, nội dung thư bình thường, dễ dàng nắm bắt trọng điểm, cô kêu lên một tiếng, Lôi Âm một chút.
Lôi Âm sờ mặt, "Cô xem gì?"
Ngọc Khê lên tiếng, quyết định gọi điện thoại hỏi, nghĩ đến yêu cầu của Lôi Âm, Ngọc Khê .
Ngày hôm , Ngọc Khê gọi điện thoại ở bốt điện thoại công cộng, đáng tiếc Niên Quân Mân huấn luyện , cô thể để điện thoại. Trở về tiệm, điện thoại tiện, mặc dù bây giờ điện thoại di động đắt, nhưng máy nhắn tin rẻ hơn một chút. Ngọc Khê cân nhắc một chút, tiền khó, vẫn là thiếu tiền.
Lôi Âm tiễn khách nhân , chạy , "Tôn Thiên Thiên đến !"
--------------------