Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 142: Đoàn làm phim
Cập nhật lúc: 2025-12-19 16:43:38
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/805iDnuGEr
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Niên Quân Mân và Lý Đại Đội lùm cây triền núi. Bọn đang chấp hành nhiệm vụ, nhiệm vụ chính là theo dõi đoàn phim. Nơi gần khu huấn luyện, đối với bất kỳ lạ nào tới, bọn đều thể lơ là cảnh giác.
Niên Quân Mân liếc mắt một cái thấy Ngọc Khê, tiếc là cô đang gác, nháy mắt chằm chằm Ngọc Khê. Mấy tháng gặp, nỗi nhớ trở thành sự thật, sợ sâu sắc đây là ảo giác.
Lý Đại Đội hỏi một câu ngớ ngẩn: " ảo giác , hình như thấy vợ cưới của ."
Niên Quân Mân nhếch miệng: "Cả hai đều thấy, ảo giác, thật là Tiểu Khê."
Lý Đại Đội rướn cổ: "Lôi Âm ở đây !"
Niên Quân Mân: "Phải là chỉ Tiểu Khê."
Lý Đại Đội thấy Ngọc Khê về phía : "Thần kinh của vợ cưới khá nhạy bén đấy, tuy bọn ẩn nấp, nhưng bình thường cũng sẽ chú ý đến bên ."
Niên Quân Mân thầm đắc ý: "Cậu , tâm linh tê một chút thông ?"
Lý Đại Đội: "......" Rất cãi , nhưng thật việc cần nhờ , chỉ thể nhịn.
Ngọc Khê ở cửa thôn nhúc nhích, nữ chuyên viên trang điểm thuận theo hướng Ngọc Khê , phát hiện gác, giải thích: "Chuyện gì lạ, cô ở lâu sẽ , mỗi ngày đều gác, chỉ một vị trí. Vừa , cũng với cô về những điều cần tuân thủ, cô cố gắng đừng khỏi đoàn phim, miễn cho dẫn tới phiền phức cần thiết."
Ngọc Khê tỏ vẻ hiểu rõ, nhịn về phía Niên Quân Mân. Anh đen ít, cô đau lòng c.h.ế.t, chút lo lắng, cô thế nào để liên lạc với Niên Quân Mân. Anh đang việc, cô đưa đồ ăn qua đó ?
Chuyên viên trang điểm dẫn Ngọc Khê nơi khác, lúc trở về, Niên Quân Mân vẫn còn ở đó, là mấy giờ, đặc biệt vất vả.
Ngọc Khê tiến lên, cuối cùng nhịn xuống, cô thể quấy nhiễu Niên Quân Mân.
Trở chỗ ở, Hách Phong vẫn từng xuất hiện. Chuyên viên trang điểm dẫn Ngọc Khê lấy cơm, hộp cơm tự chuẩn , cơm nấu bằng nồi lớn, cần câu nệ hương vị ngon , thể nấu chín tệ .
Chuyên viên trang điểm chút thể diện, giới thiệu Ngọc Khê, sư phụ phát cơm múc thêm một chén thịt.
Trong thôn, cũng bàn ăn gì, nhân viên của một đoàn phim ít, sát mặt đất, đại bộ phận xổm gần đó ăn, những cầu kỳ hơn thì mang về chỗ ở ăn.
Chuyên viên trang điểm vòng bạn bè riêng, thể cùng Ngọc Khê lấy cơm, là nể mặt Hách Phong , bữa cơm, .
Ngọc Khê chờ trái chờ đợi Hách Phong, cô cạn lời, vị sư phụ là đáng tin cậy đây! Hay là quá tin tưởng cô.
Dù nữa, bất kể là loại nào, chỗ ở của Ngọc Khê chỉ còn chính cô một .
Mãi đến lúc cảnh ban đêm, mới nhắn lời cho Ngọc Khê, hôm nay nghỉ ngơi, để địa chỉ, bảo Ngọc Khê ngày mai qua đó.
Ngọc Khê cuối cùng cũng thể an ủi chuẩn nghỉ ngơi, sân cô ở đều là nữ sinh, là những căn nhà mà tri thức thanh niên ở từ những năm , xây bằng gạch xanh, chắc chắn, sơn phết , sạch sẽ vô cùng.
Hành lý của Ngọc Khê là đồ mới, giường *kháng* chuyên môn đốt lửa, ấm , cô lật tìm quần áo để giặt, lấy kẹo , những thứ còn đều là dành cho Niên Quân Mân.
Đang nghĩ đến Niên Quân Mân, cũng Niên Quân Mân kết thúc công việc , chị gác cổng gõ cửa: "Là cô nương họ Lữ , bên ngoài một trai tìm cô, là vị hôn phu của cô."
Ngọc Khê nhảy xuống giường *kháng*: "Ây, tới đây."
Ngọc Khê kéo vali ngoài, cảm ơn chị gác cổng. Trăng đêm nay đặc biệt tròn, cần bật đèn, vẫn thể rõ mặt Niên Quân Mân.
Niên Quân Mân một bộ quần áo, tóc còn ướt, là tắm rửa xong.
Ngọc Khê kích động chạy tới: "Sao qua đây?"
Niên Quân Mân nắm tay Ngọc Khê, xoa dịu nỗi nhớ trong lòng: " thấy em , đương nhiên qua đây. Lý Đại Đội cho hai giờ nghỉ phép, thôi, ?"
Ngọc Khê gật đầu: "Ừm."
Niên Quân Mân nhận lấy vali: "Đều là mang cho ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-142-doan-lam-phim.html.]
Ngọc Khê: "Anh đúng là thông minh, còn nghĩ, thật sự thì bưu điện trong trấn gửi cho !"
Niên Quân Mân nháy mắt: "Em thể mà!"
" thì cũng lắm, nhưng mà theo thầy ngoài để mở mang kiến thức, chỉ một tuần thôi, thời gian. Ban đầu định gọi điện thoại cho , tiếc là liên lạc , nên nghĩ là thử vận may, hù dọa một phen. Không ngờ, ngay ngày đầu tiên gặp ."
Niên Quân Mân: "Xem ông trời đang giúp chúng !"
"Ừm."
Hai khỏi thôn, ở tảng đá bên dòng suối nhỏ. Niên Quân Mân hỏi: "Vương Gia Gia điều tra gì ?"
Ngọc Khê lắc đầu: "Không thu hoạch gì cả."
Ngọc Khê kể chuyện của Tôn Thiên Thiên: "Bây giờ chỉ thể chờ tin tức của Tôn Thiên Thiên thôi."
Niên Quân Mân nắm c.h.ặ.t t.a.y Ngọc Khê: " ở bên cạnh em, để em tự đối mặt với Tôn Thiên Thiên, thực sự xin ."
Ngọc Khê lắc đầu: "Chúng là vị hôn phu thê mà, tương lai sẽ là vợ chồng, chúng là một thể. Bây giờ đối mặt với Tôn Thiên Thiên, đợi , còn đối mặt với Hà Giai Lệ nữa! Giữa chúng cần lời xin ."
Niên Quân Mân vẫn cảm thấy . Anh quanh năm ở nhà, Ngọc Khê là đối mặt với chuyện nhiều nhất. Anh ôm lấy vai Ngọc Khê, tựa đầu lên vai cô. Vốn dĩ khung cảnh ấm áp, nhưng Niên Quân Mân đột nhiên u oán : "Còn ba năm nữa mới kết hôn , đợi con cái đời, cũng vài năm nữa. Trong đội của một thằng nhóc thối, nhỏ hơn hai tuổi, mà con cái nó đời ."
Ngọc Khê ném hòn đá trong tay xuống dòng suối nhỏ, b.ắ.n tung tóe nước lên, vỗ vỗ tay: "Cho dù bây giờ kết hôn, đủ tuổi ? Lời của Trần Trì , thấy lý."
Niên Quân Mân buồn bực: "Lời gì cơ?"
Ngọc Khê đặc biệt rạng rỡ: "Trâu già gặm cỏ non."
Niên Quân Mân thấy tiếng động yếu ớt, thể cứng đờ, nghiến răng: "Lý Đại Đội lớn hơn một tuổi, trâu già gặm cỏ non, đỡ đạn , tính."
Ngọc Khê hiểu rõ Niên Quân Mân đến mức nào cơ chứ. Ánh mắt Niên Quân Mân biến đổi, cô đen mặt: Xung quanh lén!
Niên Quân Mân nhặt mấy hòn đá nhỏ, ném về phía bên , liên tiếp vang lên tiếng "ối giời ơi". Ngọc Khê: "........"
Người lén, vài !
Niên Quân Mân tức đến đau dày. Cảm giác hẹn hò mà lén thật là chua chát sảng khoái. Anh nhỏ bên tai Ngọc Khê: "Không còn sớm nữa, đưa em về ."
Ngọc Khê dáng vẻ Niên Quân Mân cố nén đến mức sắp thổ huyết, cảm thấy cân bằng : "Đồ ăn mang cho , chính ăn ."
Niên Quân Mân đáp bằng tiếng lớn: "Được, ai cũng đừng hòng ăn một miếng nào."
Ngọc Khê hài lòng. Cô trở chỗ ở, đoàn phim đêm vẫn về. Ngọc Khê lăn lộn giường: Cảm giác bạn trai ở bên cạnh, thật là !
Sáng sớm ngày thứ hai, Ngọc Khê dậy từ sáng sớm. Chuyên viên trang điểm với Ngọc Khê: "Đoàn phim phim khá vất vả, cô quen dần là ."
Ngọc Khê gấp chăn: "Vâng, thầy bảo dậy là tìm thầy , qua đó đây."
Chuyên viên trang điểm : "Được."
Lúc Ngọc Khê đến, Hách Phong đang chuẩn đồ ăn trong sân. Thấy thêm một bộ bát đũa, lòng Ngọc Khê ấm áp.
Hách Phong bảo Ngọc Khê xuống: "Hôm qua chuyện muộn , cứ cùng ăn với ."
"Vâng."
Hách Phong còn lời suy nghĩ của , nhưng khác bước sân. Người đó liếc mắt một cái thấy Ngọc Khê, lập tức nhận : "Là cô !".
--------------------