Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 154: Đoàn viên

Cập nhật lúc: 2025-12-19 16:46:54
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Ngọc Khê chậm rãi xuống, nhấc chân trái lên, "Hai ngày nay bớt sưng hơn ."

 

Lão gia Vương thở phào nhẹ nhõm, "Thế thì , thế thì ."

 

Ngọc Khê hỏi, "Ông Vương ơi, bên ông tin tức gì ạ?"

 

Lão gia Vương lắc đầu, " nhờ điều tra , nhưng thời gian quá lâu, nhiều hồ sơ đốt cháy, khó tìm. tìm mấy hàng xóm xung quanh, nhưng ."

 

Ngọc Khê lấy dãy điện thoại, kể chuyện của Tôn Thiên Thiên, "Số điện thoại , chắc chắn thể tìm manh mối."

 

Tay Lão gia Vương run rẩy, nắm chặt dãy , lắp bắp, "Ông, ông nội cảm ơn cháu thế nào đây, chuyện với ông nội quan trọng lắm."

 

"Ông Vương ơi, đây là việc cháu nên , chúng một nhà mà."

 

Lão gia Vương liên tục ba tiếng "", " lâu nữa, về đây."

 

"Ông Vương ơi, cháu tiễn ông ạ."

 

Lão gia Vương xua tay, "Không cần."

 

Ngọc Khê đầu tiên thấy lão gia t.ử chạy, chân thương cũng màng, cô lo lắng, nhỡ tìm , tinh thần của lão gia t.ử thể trụ bao lâu.

 

Ngọc Khê thầm cầu nguyện trong lòng, hy vọng như ý nguyện, hy vọng cả nhà Lão gia Vương đoàn viên.

 

Buổi trưa, Ngọc Khê ăn cơm ở cửa hàng, Chu Linh Linh trở về.

 

Chu Linh Linh nhíu mày, gõ nhẹ giữa trán Ngọc Khê, "Bao nhiêu tuổi mà vẫn bất cẩn thế."

 

Ngọc Khê vội vàng xin tha, "Sẽ nữa, cháu hứa mà, chị họ, chị mang về những quần áo gì thế, cho em xem với."

 

"Lần thành phố S, chị mở mang tầm mắt luôn. Chị mua mấy bộ lễ phục về, để chị lấy cho em xem."

 

Ngọc Khê ngạc nhiên, "Mua lễ phục ?"

 

Chu Linh Linh xổm xuống mở hành lý, " , chị tham gia một buổi tiệc tối của triển lãm thời trang, tất cả các quý cô đều mặc lễ phục, tinh xảo và thời thượng. Chị nghĩ, lễ phục sẽ là xu hướng chủ đạo trong các buổi tiệc, nên chị mua mấy bộ, em xem thế nào nhé?"

 

Ngọc Khê hai bộ lễ phục trong tay chị họ, một bộ màu đỏ rực, một bộ chút phong cách Hoa Hạ. Bộ màu đỏ là váy ngắn trễ vai ngang gối, bộ phong cách Hoa Hạ chút kết hợp với sườn xám. Ngọc Khê thích bộ màu đỏ, chỉ bộ phong cách Hoa Hạ, "Bộ ."

 

Chu Linh Linh lấy hai bộ nữa, "Chị cũng thích phong cách Hoa Hạ, nhưng ở buổi tiệc, ít mặc kiểu . Kiểu váy ngắn ngang gối ưa chuộng hơn, đặc biệt là màu đỏ, trông mừng."

 

Ngọc Khê mấy bộ lễ phục, "Chị họ, chị chỉ mua đồ màu trơn thôi chứ!"

 

Chu Linh Linh thở dài, "Chị cũng mua màu khác, nhưng phần lớn đều là màu trơn. Đây là hai bộ cuối cùng, một bộ màu trắng, một bộ màu đen, đều vải voan."

 

Mắt Ngọc Khê sáng lên vài phần, "Màu đen tuyền và màu trắng trông hơn nhiều, hợp gu thẩm mỹ của em."

 

Chu Linh Linh , "Vậy để cho em một bộ, bộ màu đen thế nào?"

 

Ngọc Khê lắc đầu, "Em tham gia tiệc tùng gì, cần lễ phục. Hơn nữa, cho dù tiệc, em vẫn thích đồ tây hơn."

 

Chu Linh Linh hỏi nữa, "Thật sự cần ?"

 

"Thật sự cần, lễ phục đắt lắm, chị giữ cho thuê !"

 

"Thế thì , chị mua tổng cộng sáu bộ, mỗi bộ năm trăm tệ. Chị mở một khu vực mới để trưng bày lễ phục. Tiền thuê lễ phục chị cũng nghĩ , hai mươi tệ một ngày."

 

Ngọc Khê, "Lễ phục đắt thế, gần bằng giá một bộ đồ hàng hiệu nước ngoài ."

 

Chu Linh Linh , "Chị mua là còn rẻ đấy, những bộ hơn một ngàn tệ cơ."

 

Tim Ngọc Khê thót , "Đắt quá."

 

Chu Linh Linh vẻ mặt hài hước của Ngọc Khê cho bật , "Quần áo em đang mặc cũng rẻ , một bộ hai ba trăm tệ, mà còn chê lễ phục đắt!"

 

Ngọc Khê bĩu môi, "Đây là thứ em mua, đều là đồ tặng quà mà. Không nghĩ nữa, nghĩ đến là ví tiền của em đau , em tốn ít tiền để trả lễ !"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-154-doan-vien.html.]

Chu Linh Linh, "Em cứ tiếp tục thương tiếc ví tiền của , chị sắp xếp quần áo đây."

 

"Ừm."

 

Ngọc Khê một bên, chị họ và nhân viên sắp xếp. Chị họ mua khá nhiều quần áo, ba mươi bộ, từ lễ phục đến đồ nam đều .

 

Lần tiêu hết tiền kiếm gần đây, dư thừa một xu nào.

 

Ngọc Khê một sổ sách trong lòng, việc kinh doanh của cửa hàng ngày càng phát đạt, doanh thu tháng còn cao hơn cả doanh thu cả năm ngoái.

 

Bây giờ cũng coi như là chút danh tiếng , việc kinh doanh của cửa hàng định, tiền kiếm năm nay chắc chắn sẽ gấp mấy năm ngoái.

 

Ngọc Khê thầm nhẩm, ước mơ mua nhà tiến thêm một bước.

 

Khi Hoàng Lượng tới, Ngọc Khê đang bận đối soát sổ sách!

 

Môi Hoàng Lượng khô khốc, vội vàng cầm cốc nước uống liền mấy .

 

Ngọc Khê: “Cậu bao lâu uống nước ?”

 

Hoàng Lượng xoa xoa môi: “Tớ bận mà, suốt ngày canh quần áo, còn chạy tới đoàn phim, chạy tới chạy lui, nào thời gian uống nước.”

 

Ngọc Khê nhíu mày: “Tuyển thêm một nữa theo , san sẻ bớt việc.”

 

Hoàng Lượng xua tay: “Thôi , công ty mới bắt đầu, tự tớ trông coi mới yên tâm.”

 

Hoàng Lượng ý kiến, Ngọc Khê cũng thêm gì nữa: “Vậy mua nước khoáng mà mang theo, miễn cho đến nước cũng mà uống.”

 

Hoàng Lượng bĩu môi: “Tớ dám uống nước khoáng , nước khoáng kiểm tra năm 92, chỉ một phần nhỏ là đạt tiêu chuẩn, mấy năm nay ít thương hiệu biến mất, tớ đau bụng ảnh hưởng công việc.”

 

Ngọc Khê chìm hồi tưởng, chút cảm khái: “Lúc tớ mới lên cấp ba nước khoáng đóng chai, ít bạn học mua, mặt mũi, lúc đó các cửa hàng lớn bày đầy nước khoáng, mới mấy năm mà giờ ít mua nước khoáng .”

 

Hoàng Lượng hừ một tiếng: “Chất lượng nước đạt tiêu chuẩn mà dám sản xuất, trách ai.”

 

Chu Linh Linh chen : “Một ngành công nghiệp cần vài năm để quy chuẩn, giờ qua hai năm , chắc cũng sắp xong , những thương hiệu sống sót sẽ trở thành lựa chọn chính.”

 

Hoàng Lượng: “Đợi định tớ mới mua, bây giờ dám mua .”

 

Rồi với Ngọc Khê: “Lần thương, xem việc kéo quan hệ thành công .”

 

Ngọc Khê vỗ vỗ cái chân trái thương: “ , chính vì thương nên quan hệ ngược còn kéo , quan hệ vững , chỉ chờ tin tức là .”

 

Hoàng Lượng tin: “Thật giả , Thầy Hách lợi hại thế ? Cậu chỉ mượn danh tiếng của thầy là kéo quan hệ ?”

 

Ngọc Khê: “Một nửa dựa Sư Phụ, một nửa là dựa bản tớ.”

 

Hoàng Lượng nắm trọng điểm: “Cậu gọi cả Sư Phụ ?”

 

Ngọc Khê gật đầu: “Ừ, đợi đến nghỉ hè là tớ chính thức bái sư .”

 

Hoàng Lượng ghen tị: “Cậu đúng là đang vai khổng lồ, một bước lên trời !”

 

Ngọc Khê: “Nếu tớ bản lĩnh, vai ai cũng vô dụng thôi.”

 

Hoàng Lượng hiểu rõ những mánh khóe trong giới, chớp chớp mắt, đưa ý kiến: “Cậu tiền mà, thể mua kịch bản, hoặc ký hợp đồng với mấy biên kịch bản lĩnh kịch bản cho , dễ dàng bao.”

 

Nụ mặt Ngọc Khê biến mất: “Tớ sẽ như , đây là vấn đề nguyên tắc, nếu tớ bản lĩnh, tớ thà , chứ một phần giả dối.”

 

Hoàng Lượng giơ tay: “Tớ sai , đừng nghiêm trọng thế.”

 

Chu Linh Linh vội vàng chuyển chủ đề: “Hoàng Lượng, lô quần áo còn bao lâu nữa mới xong?”

 

Hoàng Lượng định trả lời, Vương Điềm Điềm giận dữ chạy : “Lữ Ngọc Khê, nhất định là giở trò đúng ?”

 

--------------------

 

 

Loading...