Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 160: Trần Trì
Cập nhật lúc: 2025-12-19 16:47:00
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trần Trì xách hành lý bước nhà, mắt chỉ Chu Linh Linh, những gì Ngọc Khê chẳng thấy gì, nỗi nhớ nhung trong mắt ai cũng thể cảm nhận : “Linh Linh, em gầy !”
Ngọc Khê: “……”
Bị lơ đành, còn khoe ân ái một phen.
Mặt Chu Linh Linh đỏ bừng: “Anh cũng .”
Ngọc Khê: “…… báo cảnh sát đấy nhé! Hai , đợi chúng hãy tâm sự ?”
Mặt Trần Trì dày hơn một chút: “Tiểu Khê.”
“Ôi chao, mới thấy , đúng là khó khăn ghê.”
Chu Linh Linh lén véo Ngọc Khê một cái, Ngọc Khê ngoan ngoãn ngậm miệng , tay chị họ vẫn buông, ý định véo thêm nữa.
Trần Trì đặt hành lý xuống: “ thấy tiếng đ.á.n.h từ xa, đ.á.n.h ai ?”
Chu Linh Linh: “Mấy mâu thuẫn nhỏ thôi, gì , mới đến !”
Trần Trì gật đầu: “Ừ, đến, qua xem , lát nữa xem nhà máy, hẹn .”
Ngọc Khê đẩy chị họ một cái: “Chị ơi, ở cửa hàng chúng em , chị !”
Trong mắt Trần Trì lộ vẻ mừng rỡ, Chu Linh Linh véo tay cô: “Anh mới đến đường, em đưa .”
Trần Trì ngây ngốc: “Được.”
Chu Linh Linh và Trần Trì , trong cửa hàng chỉ còn Ngọc Khê và Lôi Âm.
Lôi Âm sờ cằm: “Cậu xem, Trần Trì và chị Linh Linh đúng là đôi.”
“Cái đó còn , đích chọn mà, đừng chị họ, còn và Đội trưởng Lý thế nào ?”
Lôi Âm ỉu xìu: “Thư từ qua mấy , thư chẳng dám gì cả, nào cũng là chuyện nhà, cũng thấy tiến triển gì, khi nào mới nghỉ phép.”
Ngọc Khê huých vai Lôi Âm: “Nghỉ hè, định thăm Niên Quân Mân, cùng ?”
Lôi Âm động lòng: “ cũng , chỉ là ông ngoại cho .”
“Cậu về hỏi xem, nếu thì chúng cùng.”
Lôi Âm: “Được.”
Trần Trì và Chu Linh Linh mãi đến khi trời tối mới về, Trần Trì : “ đặt nhà hàng .”
Bụng Ngọc Khê đói từ lâu : “ khách sáo với em rể tương lai nhé.”
Trần Trì xong vui vẻ: “Không cần khách sáo, ăn gì cứ gọi.”
Ngọc Khê véo cái cằm chút thịt nhô : “ nhất định ăn nhiều, bồi bổ cho cái .”
Lôi Âm cạn lời: “Cậu còn bảo ăn nhiều.”
Ngọc Khê: “Ăn chứ, ăn là phúc, dù cũng , .”
Đến nhà hàng, phòng riêng đặt sẵn, Ngọc Khê thật sự khách sáo, chân giò heo phượng hoàng, sườn xào chua ngọt, món thịt, khi gọi xong, Ngọc Khê tò mò hỏi: “Em rể tương lai, Chu Quang Minh thế nào ? khá tò mò đấy.”
Ngọc Khê , chị họ chắc chắn sẽ hỏi, quả nhiên, chị họ sang Trần Trì.
Trần Trì: “Nhà máy đổi gì lớn, con sinh , là con gái.”
Ngọc Khê : “Đây là quả báo , trọng nam khinh nữ, cuối cùng sinh con gái.”
Trần Trì bạn gái: “ gặp Chu Quang Minh một , hỏi tình hình của Chu Nghiêu.”
Chu Linh Linh căng thẳng: “Anh thế nào?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-160-tran-tri.html.]
Trần Trì an ủi bạn gái: “ chẳng gì cả luôn.”
Chu Linh Linh mặt lạnh tanh: “Chu Quang Minh hối hận , đây chính là báo ứng nhãn tiền, lúc bà già che chở cho Lưu Mẫn quá mức, vả mặt , , .”
Trần Trì vỗ vỗ lưng bạn gái: “Đều qua .”
Chu Linh Linh , nụ vô cùng vui vẻ: “Ừm.”
Ngày hôm , hành động của Ngọc Khê nhanh, tìm buổi sáng, Ngọc Khê cũng giấu giếm đưa đến mặt Hách Phong, Hách Phong dẫn buổi trưa.
Ba đều tệ, đều thông qua.
Kế hoạch của Ngọc Khê thành công, tạo dấu ấn mạnh mẽ, buổi chiều, việc kinh doanh ở cửa hàng vô cùng đắt khách.
Cửa hàng của Hà Giai Lệ thì quạnh quẽ, ở cửa, hiểu nổi, việc kinh doanh sắp c.h.ế.t của đối diện bỗng nhiên phất lên .
Hà Lão Đại ghế đẩu thấp, tâm phục khẩu phục : “Giai Lệ, con gái bà đúng là bản lĩnh.”
Trong lòng Hà Giai Lệ vui: “Đã nó nhận , đ.á.n.h nó về nguyên hình, giảm giá, treo biển giảm giá, tin đấy!”
Buổi tối Ngọc Khê tan học, liền thấy tấm biển giảm giá chói lọi ở cửa hàng của Hà Giai Lệ.
Lôi Âm: “Giá rẻ quá, coi như cho .”
Ngọc Khê bước sân, “ xem xem, cô thể hạ giá đến mức cho , Hoàng Lượng lấy hai vai diễn ? Bảo Hoàng Lượng dẫn thử vai .”
“Được thôi.”
Công việc thu âm mới tạo chút tiếng vang, thì việc thử vai đưa cửa hàng của Ngọc Khê lên đỉnh cao, Hà Giai Lệ hạ giá thêm một nữa.
Ngọc Khê thêm động tác gì nữa, dù lưu lượng khách vẫn giữ vững, nhường một phần khách hàng thì cũng chẳng .
Bên Ngọc Khê đang vui vẻ, thì Hà Giai Lệ tức đến mức đập phá đồ đạc, khai trương hơn một tuần, trừ tiền trả lương , cộng thêm các khoản chi phí khác, vẫn lỗ mất ba trăm.
Đến thứ Bảy nghỉ, Ngọc Khê Chu Đại Nữu , bên đối diện sắp sa thải .
Chu Đại Nữu hả hê một phen, “Vợ chồng Hà Lão Đại chỉ giữ một , bây giờ thấy là né xa như tránh tà, hả hê ghê.”
Ngọc Khê kinh ngạc, “Mới sa thải luôn , cứ tưởng ít nhất cầm cự một tháng chứ!”
Chu Đại Nữu , “Bên tăng giá trở như cũ, cơ bản chẳng mấy , kiếm tiền, đành tìm cách từ nhân sự thôi. hiểu nổi, Hà Giai Lệ cuộc sống chịu sống, cứ thích gây sự, xem tiền riêng của cô bao nhiêu, cứ đổ hết đó , cô mới hả hê, nhà họ Hà, chẳng ai bình thường cả.”
Hà Giai Quang , “Bà già, bà đang mắng cả đấy !”
Chu Đại Nữu hừ một tiếng, “Mắng chính là ông đấy, ông tưởng là lắm , năm xưa còn để ý, sớm ông đá , cứ nghĩ đến là tức.”
Hà Giai Quang chột vô cùng, “Ai mà hồi trẻ chẳng vài chuyện hồ đồ, đều qua , bà xem bây giờ cuộc sống bao, mà, còn việc, nhé!”
Chu Đại Nữu nhổ toẹt một cái, tự ha ha, “Cậu hai nhà bà coi như là .”
Ngọc Khê “phốc” một tiếng bật , “Vẫn là do Nhị Cữu Mẫu dạy dỗ .”
Chu Đại Nữu nhịn ha ha ha, nhớ những ngày tháng , tuy khổ nhưng cũng nhiều niềm vui, chỉ bên đối diện, “Hà Giai Lệ cứ nhắm cửa hàng bên cạnh chúng gì, cháu cũng để ý chút.”
Ngọc Khê , “ coi thường cô , đồ may vá cho đoàn phim, cô thật sự , Nhị Cữu Mẫu yên tâm, cháu sẽ chú ý.”
Chu Đại Nữu , “Thế thì .”
Ăn cơm trưa xong, Ngọc Khê xe về nhà Niên gia gia. Đến nơi, chỉ thấy Niên gia gia đang lúi húi với mảnh vườn rau, “Vương gia gia ở đây ?”
Niên gia gia phủi đất tay, “Gần đây tin tức là manh mối , ông ngày nào cũng canh, ăn sáng xong là , giữa trưa về ăn cơm, buổi chiều ngủ trưa cũng ngủ nữa, cả ngày cứ như .”
Ngọc Khê mừng cho Vương gia gia, “Có tin tức là , dù vất vả, trong lòng Vương gia gia cũng vui.”
Niên gia gia rửa tay, “Vương gia gia cháu nhắc đến cháu đấy, chuyện cháu , ông cân nhắc .”
--------------------