Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 164: Bị bệnh

Cập nhật lúc: 2025-12-19 16:47:04
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Hai thanh niên trẻ tuổi còn non nớt, đ.á.n.h giá thấp Ngọc Khê, vì họ chỉ nhắm Vương gia gia nên cho Ngọc Khê cơ hội thừa dịp.

 

Kỹ năng tự vệ của Ngọc Khê học suông, chân dùng sức , cô dùng cùi chỏ dốc hết sức đ.á.n.h trả, đẩy lùi một tên, tên còn giật lấy cây gậy của Vương gia gia vung mạnh.

 

Vương Cầu đ.á.n.h giá thấp Ngọc Khê, hai tên thanh niên thấy về phía , hoảng hồn dám lấy đồ nữa, liền co chân chạy mất.

 

Ngọc Khê thở một , vội vàng kiểm tra Vương gia gia, thấy thương nặng, lòng mới yên . Cô xoa xoa cùi chỏ, đau điếng, kỹ năng tự vệ đúng là ích, chân khỏi , nhất định thể lơ là .

 

Những lúc nguy cấp, nó thể cứu mạng.

 

Lần cho Ngọc Khê một bài học, tâm thế học kỹ năng tự vệ cũng điều chỉnh .

 

Lão gia Vương xe, tim đập thình thịch, “Vương Cầu điên .”

 

Ngọc Khê , “Vương gia gia, ngài ngoài cẩn thận một chút, tiểu nhân khó đề phòng.”

 

Vương gia gia dọa sợ, “Bây giờ là xã hội pháp trị , mà còn chơi trò hạ lưu, ông già bài học , nhất định cẩn thận, hôm nay nếu cháu, ông già chắc tiêu .”

 

Vương gia gia nghĩ đến thể c.h.ế.t, lòng bất an, ông còn tìm con trai , thể c.h.ế.t !

 

Ngọc Khê trở về trường học, tưởng rằng lão gia t.ử , nhưng mấy ngày mới , Vương gia gia bệnh , do dọa sợ, may mắn là hiện tại còn gì đáng ngại.

 

Ngọc Khê về đến nơi thì Lôi Âm vội vàng chạy tới, “Cuối cùng cũng về .”

 

“Sao thế?”

 

Lôi Âm chỉ sang đối diện, “Hà Giai Lệ thấy đoàn phim đến lấy trang phục, chúng nghề may trang phục cho đoàn phim .”

 

Ngọc Khê cầm cây quạt phe phẩy, “Sớm muộn gì cũng thôi, ở gần thế , mà giấu .”

 

Lôi Âm trợn mắt, “ quan tâm cô chúng gì, quan tâm là Vương Điềm Điềm qua bên , cô và Hà Giai Lệ vui vẻ, Hà Giai Lệ còn đích tiễn Vương Điềm Điềm , cái thái độ đó, y như ruột tiễn con gái .”

 

“Vương Điềm Điềm? Cô trường học ?”

 

Lôi Âm lắc đầu, “Không, , Vương Điềm Điềm hình như học nữa.”

 

Cây quạt trong tay Ngọc Khê khựng , “Không học nữa?”

 

Lôi Âm , “Lúc đầu năm học, Vương Điềm Điềm chào đón thế nào, nhân vật lộ tẩy, tuy thể giả vờ yếu đuối nữa, nhưng Vương Đạo chống lưng, Vương Điềm Điềm vẫn nịnh hót, xem bây giờ, Vương Đạo cấm hoạt động , gia đình cô đào bới , kỳ quặc, ông bố độc ác, đây đều là điểm đen, bao nhiêu nâng đỡ cô , bây giờ bấy nhiêu chê bai cô , từ khi xảy chuyện, cô xuất hiện nào.”

 

Ngọc Khê nhận lấy miếng dưa hấu mà Nhị Cữu Mẫu đưa, c.ắ.n một miếng, thấy thoải mái, giải ít cái nóng. “Không học thì tiếc thật, diễn xuất của cô chỉ hợp đóng vai hoa cỏ yếu đuối thôi, mấy vai chiều sâu thì diễn .”

 

“Không đến diễn xuất của cô , xem Vương Điềm Điềm tìm Hà Giai Lệ gì? Sao cứ cảm giác bọn họ ý !”

 

Ngọc Khê nhả hạt dưa, “Đơn giản thôi, Vương Điềm Điềm chúng nghề may trang phục cho đoàn phim, cô cũng thấy lợi ích, cho nên tham gia ngành , hiểu rõ Hà Giai Lệ đ.á.n.h sập chúng , đương nhiên là nảy sinh ý định hợp tác, nghĩ xem, ruột đối phó với con gái ruột, chẳng khiến Vương Điềm Điềm hả giận lắm .”

 

Lôi Âm , “Lần là sói đội lốt cừu , phiên bản thật.”

 

“Cách ví von của chuẩn, tò mò, hai bọn họ, ai bỏ tiền nhiều hơn.”

 

Lôi Âm phỏng đoán, “Tiền riêng của Hà Giai Lệ hạn, bố sẽ ngốc đến mức đưa quá nhiều, đoán Vương Điềm Điềm sẽ đầu tư nhiều hơn.”

 

Ngọc Khê nghịch ngón tay, “Nhà Vương Cầu nhiều tiền, Tôn Thiên Thiên cũng tiền, tiền trong tay Vương Điềm Điềm đủ tiêu, nếu quả thật là Vương Điềm Điềm đầu tư nhiều hơn, tiền từ ?”

 

Chu Linh Linh vẫn luôn lắng , xen , “Có thể đầu tư, chỉ cần cho nhà đầu tư thấy lợi nhuận, là thể kiếm tiền đầu tư.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-164-bi-benh.html.]

 

Ngọc Khê trở nên nghiêm túc hơn, “Chỉ Vương Điềm Điềm và Hà Giai Lệ, để ý, giở trò cũng chỉ hạn, nhưng nếu liên quan đến nhà đầu tư, thì chuyện sẽ phức tạp hơn nhiều, nhà đầu tư là ai? Xem , chúng chuẩn cho một trận chiến khó khăn .”

 

Lôi Âm hỏi, “Nghiêm trọng ?”

 

Ngọc Khê gật đầu, “Chúng mới bắt đầu, vốn liếng thể so với những đầu tư, tuy xây dựng một mối quan hệ, nhưng đều gắn với lợi ích. Vương Điềm Điềm hiểu ít chuyện, nghĩ cô sẽ chuẩn , nhận đơn hàng sẽ khó khăn, cái thời tiệm cho thuê quần áo đông khách sắp qua , đ.á.n.h với bên đối diện .”

 

Lôi Âm trong lòng lo lắng thôi, nhưng biểu cảm của Ngọc Khê, “Sao thấy cô chẳng lo lắng chút nào, ngược còn phấn khích.”

 

Ngọc Khê , “ đương nhiên phấn khích chứ, đối thủ bao! Âm Âm , đối thủ sẽ giúp chúng trưởng thành nhanh hơn, ai cũng đá mài giũa trong đời , đá mài giũa thì đều sẽ thành công, cố lên cô nương!”

 

Bầu khí vốn đang nghiêm túc Ngọc Khê kéo lệch hướng, Chu Linh Linh nhịn bật , Lôi Âm cũng “phốc” một tiếng theo.

 

Chu Linh Linh xong, “Trần Trì cũng là cổ đông, cần báo cho một tiếng ?”

 

Ngọc Khê chớp mắt, “Báo thì , giúp việc thì thôi. Anh rể tương lai bận lắm , từ lúc đến đây gặp một là ‘thần long kiến thủ bất kiến vĩ’ (biệt tăm biệt tích). Chuyện công ty, phiền rể nữa, chúng tự .”

 

Chu Linh Linh thương Trần Trì, cả ngày bận như con , suy nghĩ một lát, “Để tránh lo lắng, tạm thời cho .”

 

Ngọc Khê vươn vai, “Chân khỏi , trận chiến cam go cũng tới .”

 

Lôi Âm gian, “Chân cô thì khỏi , đừng quên, sắp thi cuối kỳ , cô nhất đấy nhé, Diệp Mai nhất định giành vị trí một!”

 

Ngọc Khê nghiêm túc , liếc thời gian, “Mau , mau , về học bài.”

 

Chu Linh Linh thương cô em họ, “Em đủ bận , bận bên , còn học thêm, mỗi ngày bài tập bổ sung, còn thi nhất, để với Sư Phụ của em, đừng quá nghiêm khắc.”

 

Ngọc Khê vội vàng giơ tay, “Chị ơi, tuyệt đối đừng! Em thấy thế , chị xem, bây giờ em còn trẻ thì nỗ lực thêm chút, đợi lớn em sẽ hưởng thụ nhiều hơn, ! Chị, em đây.”

 

Trở về ký túc xá gần bảy giờ, trời dần tối, Lôi Âm chỉ cột đèn đường sáng, “Kia là Vương Điềm Điềm ?”

 

Ngọc Khê định nhãn kỹ, “ là cô . Cô đến gì? Tự đến tuyên chiến ? Rảnh quá !”

 

Lôi Âm nhún vai, “Ai mà !”

 

Vương Điềm Điềm quả thực đang đợi Ngọc Khê. Bước , Ngọc Khê phát hiện mặt Vương Điềm Điềm trang điểm tinh xảo, vẻ chật vật biến mất, cằm ngẩng lên, “Lâu gặp.”

 

Ngọc Khê, “Có gì thì mau!”

 

Vương Điềm Điềm, “Lời của cô vẫn luôn khiến chán ghét.”

 

“Cảm ơn lời khen!”

 

Vương Điềm Điềm, “... thực sự xé nát mặt cô, bộ dạng chật vật của cô chắc chắn sẽ tuyệt vời.”

 

“Nghe học nữa ? Chẳng là ngay cả bằng đại học cũng .”

 

Vương Điềm Điềm mạnh miệng, “ sự phát triển hơn, hà tất lãng phí thời gian ở trường học.”

 

“Nói thì chuyện với cô cũng khá lãng phí thời gian nhỉ, hẹn gặp !”

 

Vương Điềm Điềm tức điên lên, “ xong.”

 

--------------------

 

 

Loading...