Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 172: VỪA HỌC VỪA LÀM
Cập nhật lúc: 2025-12-19 16:47:12
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngọc Khê quan sát các đồng học trong lớp. Đại bộ phận các đồng học phản ứng, tiểu bộ phận thì sắc mặt . Điều cần đến, cuối cùng cũng đến, học kỳ bắt đầu, học phí tăng.
Trong lòng Hách Phong cũng dễ chịu gì. Học phí tăng, khoản trợ cấp mỗi tháng cũng sẽ còn nữa, nhưng do tình thế bắt buộc, là đại xu thế. "Học kỳ bắt đầu, học phí của khoa chúng là hai ngàn rưỡi, các chi phí khác đổi. trong lớp mấy đồng học khó khăn, lớp trưởng, cô đầu giúp thống kê một chút đưa tới đây."
Viên Viện dậy, "Tốt."
Hách Phong : "Nghỉ hè , cũng thể lơ là, thêm sách. Được , cũng nhiều lời nữa, hẹn gặp kỳ nghỉ."
Hách Phong xong liền ngoài. Trong phòng học cũng ai , yên tĩnh vài phút, mới nhịn xem thành tích.
Ngọc Khê thấy là thứ nhất, liền yên tâm.
Diệp Mai gắt gao chằm chằm vị trí thứ hai, móng tay cào bục giảng, chỉ Ngọc Khê, "Cô nhất định đề , nhất định là ."
Ngọc Khê sửng sốt, đó nhíu mày.
Viên Viện thấy, vội vàng kéo Diệp Mai một cái, "Cô gì hồ đồ thế, đề thầy Hách."
Trong mắt Diệp Mai rõ ràng hơn ít, đồng t.ử co rút , ôm miệng, đột ngột chạy ngoài.
Viên Viện với Ngọc Khê: "Vị trí thứ nhất đối với cô quá trọng yếu, nên mới chút lỡ lời. Mọi cùng một phòng ký túc xá, em cũng đừng để trong lòng."
Ngọc Khê thèm để ý lắc đầu, "Em để ý, em đây, tối nay sẽ tiễn các em nữa."
Viên Viện : "Được, học kỳ gặp."
Ngọc Khê và Lôi Âm xuống lầu. Bên cạnh còn quen nào, Lôi Âm nhịn , "Diệp Mai thế? Cùng một phòng ký túc xá, em như ."
Ngọc Khê : "Bị kích thích, cô cũng gì."
"Vị trí thứ nhất thật sự trọng yếu như ?"
Ngọc Khê gật đầu, "Đối với Diệp Mai trọng yếu. Thứ nhất học bổng, thể giúp cô ít việc, nhất là học kỳ bắt đầu tăng học phí, trong lòng cô hoảng loạn, mới lỡ lời."
Lôi Âm, "Đột nhiên tăng học phí, nhiều đều chịu nổi. Thoáng cái tăng vài , nuôi một sinh viên đại học, đồng thời với vinh quang, cũng là gánh nặng trầm trọng."
Ngọc Khê rõ ràng, "Sớm muộn gì cũng thu phí, đây là xu thế. Nếu em nghề tay trái, cũng lo lắng vì học phí !"
"May mà em nghề tay trái. , lão ban danh sách đồng học khó khăn để gì?"
Ngọc Khê đoán: "Chắc là giúp đỡ những đồng học , đồng học thật sự là khó khăn."
"Lão ban là ngoài lạnh trong nóng."
"Ừm."
Ngọc Khê triệt để nghỉ phép, trở cửa hàng. Chu Linh Linh : "Chu Thẩm tìm cô đấy!"
Ngọc Khê hỏi, "Có là chuyện gì ?"
"Không , mua rau , một hồi sẽ trở về."
"Ừm."
Chu Đại Nữu mua rau trở về, thấy Ngọc Khê liền đặt rau xuống, nắm lấy tay Ngọc Khê, " cảm tạ bao nhiêu mới thể bày tỏ lòng cảm kích đây."
Ngọc Khê sửng sốt, "Thế nào ?"
Chu Đại Nữu : " , đại học tăng học phí . Hà Tình hỏi đồng học, cũng đến tin tức chính xác. Nếu cô, chúng ngay cả học phí cũng đóng nổi."
Ngọc Khê, "Nhị cữu má, dì mà còn cảm ơn nữa, cháu dám gặp dì ."
Chu Đại Nữu, "Được, , nữa, nữa, cơm đây, cơm."
Chu Linh Linh đợi Chu Đại Nữu mới : "Cô quả thật đổi gia họ. Không gặp cô, nhà họ chỉ nhà để ở, công tác cũng , còn nuôi sinh viên đại học, cuộc sống sẽ khổ sở. Cô xem hiện tại, công tác đàng hoàng, con trai cũng công tác, gia mỗi tháng đều thu nhập hơn hai ngàn, bây giờ họ trở thành đối tượng mà khác ngưỡng mộ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-172-vua-hoc-vua-lam.html.]
Ngọc Khê, "Đó cũng là vì họ đáng giá đổi."
Chu Linh Linh xoa xoa đầu cô biểu . Nha đầu tinh ranh thì tinh ranh thật, nhưng tâm cũng mềm, đối với với , cô báo đáp gấp trăm , ân oán phân minh, cũng khiến đau lòng.
Giữa trưa ăn cơm xong, Trịnh Cầm tới. Ngọc Khê hỏi, "Mẹ, thế nào tới đây?"
Trịnh Cầm trốn bóng cây râm mát, "Mẹ ở nhà đợi ý tứ gì, cho nên qua đây xem gì giúp ."
Ngọc Khê chỉ , "Mẹ xem, con vẫn rảnh rỗi , thật sự gì để bận rộn cả."
Trịnh Cầm cầm quạt lên phe phẩy, cân nhắc : "Thủ đô, thì thật, nhưng đợi thời gian lâu, thật sự quen lắm, vẫn là quê nhà hơn, nãi nãi con cứ ồn ào đòi trở về kìa!"
Ngọc Khê, "Mẹ, cũng trở về ?"
Trịnh Cầm, "Ừm, lo lắng nhà cửa, thấy bên con đều , cũng gì lo cả. Mẹ và nãi nãi con thương lượng xong , đợi con thăm trở về thì sẽ trở về."
Ngọc Khê trong lòng , "Không thể đợi thêm mấy ngày ?"
Trịnh Cầm vuốt tóc con gái, "Mẹ cũng nỡ xa con, nhưng ở đây, chẳng gì cả, trong lòng yên tâm."
Ngọc Khê nén sự , "Ngọc Thanh và Ngọc Chi thì ?"
Trịnh Cầm nghĩ kỹ , "Ngọc Thanh ở tiếp tục học thêm tiếng Anh, giấy báo nhập học tới , sẽ gửi qua đây, con bé sẽ trực tiếp học đại học từ đây. Mẹ dẫn Ngọc Chi trở về."
Ngọc Khê thể đổi quyết định của kế nữa, "Con sẽ chăm sóc cho Ngọc Thanh."
Trịnh Cầm đợi một hồi thật sự việc gì , chuẩn trở về.
ngoài trở về, còn dẫn theo Lôi Tiếu trở về.
Trịnh Cầm một khuôn mặt đầy lửa giận, "Tiểu Khê, trong nhà nước khử trùng ?"
Sự chú ý của Ngọc Khê dồn Lôi Tiếu. Chân Lôi Tiếu thương, m.á.u tươi đỏ thẫm nhuộm đỏ đôi giày vải trắng, cô vội dậy, "Trong nhà , con mua."
Bên đường một tiệm t.h.u.ố.c nhỏ, Ngọc Khê nhanh mua trở về, miệng vết thương của Lôi Tiếu rửa sạch.
Chu Đại Nữu đau lòng mắng mỏ, "Hà Giai Lệ càng ngày càng quá đáng , thấy vài cô đ.á.n.h đứa nhỏ , xuống tay cũng quá nặng."
Lôi Tiếu so với gặp còn yếu hơn, "Không, là do cháu cẩn thận."
Chu Đại Nữu đau lòng , "Đừng giúp cháu đỡ, bà chính là mất hết lương tâm ."
Vai Lôi Tiếu đều run rẩy, thể thấy Hà Giai Lệ là sự tồn tại kinh khủng cỡ nào trong lòng cô bé.
Ngọc Khê đưa nước khử trùng và gạc qua, Chu Đại Nữu bôi thuốc.
Ngọc Khê hỏi kế, "Mẹ, hồi sự thế nào?"
Trịnh Cầm tức đến mức lồng n.g.ự.c thở dốc, "Mẹ ngoài thì thấy Lôi Tiếu đang xổm trong ngõ nhỏ, ban đầu chú ý, mới chú ý tới máu. Con nữa xem, tiểu cô nương nhà , , lưng là vết bầm tím."
Ngọc Khê , vén lên một góc áo, thấy vết lằn của chổi, "Cô vẫn đ.á.n.h cháu ?"
Lôi Tiếu chút sợ hãi, trong mắt cô bé, tỷ tỷ thật đáng sợ.
Chu Đại Nữu Lôi Tiếu đang sợ hãi, đừng sợ, cô bé là tỷ tỷ cháu, nhưng lời đến bên miệng, nuốt trở .
Ngọc Khê hỏi gì từ miệng Lôi Tiếu. Đời , Lôi Tiếu yêu thương, lưng cũng đánh, nhưng sẽ xuống tay tàn nhẫn đến mức . đời , Hà Giai Lệ sống thuận lợi, Lôi Nặc dám trút giận, chỉ thể lấy Lôi Tiếu coi trọng trút giận.
Ngọc Khê mím môi, đời , Lôi Tiếu thả cô , liệu cũng chịu đựng trận đòn độc ác? Cô càng nghĩ, lửa giận trong lòng càng như bùng nổ.
"Trịnh Cầm, cô ngoài cho , bắt cóc một đứa con gái của đủ, còn bắt cóc thêm một đứa nữa ? Cô thẹn ?"
--------------------