Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 178: Quen biết

Cập nhật lúc: 2025-12-19 16:47:19
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Đại viện , Ngọc Khê quá quen thuộc , đăng ký xong là , cần dẫn đường, cầm địa chỉ, nhanh tìm .

 

Ngọc Khê thoáng qua về phía đông, vị trí thể thấy nhà Niên Gia Gia!

 

Hách Phong trong sân ngây ngẩn cả khi thấy Ngọc Khê, “Em ?” Nơi ai cũng thể , còn nhận điện thoại nào.

 

Ngọc Khê đẩy cửa , “Em tới đại viện nhiều , bảo vệ ghi chép của em. Sư phụ, nhà ở đại viện !”

 

Hách Phong đặt sách lên bàn, “Xem , hiểu về đồ của ít.” Nơi là đại viện, nhưng khác với đại viện bình thường, những ở đây đều là lớn tuổi, đại bộ phận đều nghỉ hưu, đều là những công huân.

 

Nha đầu thể tìm thấy địa chỉ nhanh như , nhất định là thường xuyên tới đây.

 

Ngọc Khê chớp mắt, “Em mới là hiểu về sư phụ ít đó. Sư phụ, đây là nhà !”

 

Hách Phong lên, “Nhà của cha . Anh kết hôn, cho nên một mực ở đây chăm sóc cha. Vào !”

 

“Vâng!”

 

Hách Phong dẫn Ngọc Khê phòng ở, kết cấu phòng ở đều sai biệt lắm, Ngọc Khê hiếu kỳ, ngược tò mò về lão giả ghế sô pha.

 

Hách lão gia t.ử quan sát Ngọc Khê, hài lòng về cô bé. Cô nương tuổi còn nhỏ, từ lúc phòng từng lung tung, ánh mắt cũng chính trực. Vốn dĩ ông lo lắng cho con trai út, thì lo nữa , “Trên bàn trái cây, cũng tiểu cô nương thích ăn gì, đều mua một ít, thích gì thì cứ lấy cái đó.”

 

Thời tiết nóng bức, Ngọc Khê tới, quả thật khát , cô lấy một quả táo, “Cháu cảm ơn ông.”

 

Hách lão gia t.ử quanh năm nghiêm mặt, một tiếng, “Ừm.”

 

Hách Phong dựa sô pha, càng tò mò hơn về tiểu đồ . Cha tuy già, nhưng khí chất hề đổi, gương mặt nghiêm nghị, ngay cả cháu trai của cũng dám tiến gần, nha đầu thể tự nhiên ăn trái cây, hoặc là trời sinh gan lớn, hoặc là tiếp xúc lâu dài với những giống như cha . Anh khuynh hướng nghiêng về vế .

 

Vừa mới nãy Hách Phong chú ý, đột nhiên nhíu mày, “Em mà đen đến mức ?”

 

“Sư phụ, trong thư em mà, em tham gia huấn luyện, đương nhiên là đen .”

 

Hách Phong, “Bảy ngày mà thể huấn luyện thành thế , vị hôn phu của em thật sự hạ thủ . Em và so tài một chút, thử xem thành quả thế nào?”

 

Ngọc Khê kinh ngạc, “Sư phụ, cũng Cầm Nã !”

 

Hách Phong lên, hoạt động gân cốt một chút, “Đương nhiên.”

 

Ngọc Khê lập tức đồng ý, cô cũng thử xem lợi hại đến mức nào, sư phụ là một đối thủ .

 

Hách lão gia t.ử phấn chấn tinh thần, “Ta trọng tài.”

 

Chỗ phòng khách quá nhỏ, hai sân.

 

Ngọc Khê chuẩn đơn giản, tay , “Sư phụ, cẩn thận .”

 

Hách Phong động, Ngọc Khê đầu tiên là một quyền đ.á.n.h tới, Hách Phong né tránh, Ngọc Khê tiếp theo là một cú quét chân, Hách Phong nghiêm túc. Nha đầu luyện một hai ngày, nhất định luyện lâu .

 

Hách Phong thăm dò đủ , né nữa. Đã lâu luyện, thật sự sợ tự đại mà lật thuyền, như thì mất mặt lắm.

 

Hách Phong phản kích sắc bén, Ngọc Khê kinh nghiệm ứng đối với Niên Quân Mân, phản ứng nhanh. Hách Phong thể so sánh với Niên Quân Mân, nhất là khi tuổi, thể lực theo kịp.

 

Ngọc Khê dựa tuổi trẻ, phản ứng nhanh, mặc dù độ mạnh yếu bằng Hách Phong, nhưng cô sử dụng ưu thế của bản để đ.á.n.h với Hách Phong một trận ngang tài ngang sức.

 

Trong đại viện ít đối luyện, trận đối đ.á.n.h bên , những thấy động tĩnh đều sân xem.

 

Hách lão gia t.ử hô một tiếng , ghét bỏ Hách Phong : “Ngay cả một tiểu cô nương cũng đ.á.n.h , đừng là con trai của lão tử.” Sau đó với Ngọc Khê: “Thêm chút sức lực, đ.á.n.h tới Hách Phong.”

 

Niên lão gia t.ử thấy động tĩnh, thấy là nha đầu nhà , ông hô Lão Vương, đợi bên kết thúc, hai lão tới .

 

Cánh tay Ngọc Khê bắt giữ, thời gian quá dài, thể lực của cô theo kịp, cô thua .

 

Hách Phong thở một , mặt mũi bảo vệ .

 

Niên lão gia t.ử nổi giận, “Tiểu t.ử nhà họ Hách, mau buông tay cho .”

 

Hách Phong thấy tới, vội vàng buông tay, “Niên lão.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-178-quen-biet.html.]

Niên lão gia t.ử , quan tâm Ngọc Khê, “Có thương ở , ông nội trút giận cháu.”

 

Hách Phong sửng sốt. Hách lão gia t.ử hiểu rõ chuyện của Niên lão gia tử, vội hỏi: "Đây là cháu dâu của ông ?"

 

Niên lão gia tử: "Ừm, Lão Hách, chuyện là thế nào?"

 

Hách lão gia t.ử chỉ Hách Phong: "Chuyện chính là duyên phận , , nhà ."

 

Ngọc Khê : "Gia gia, đây là sư phụ của cháu."

 

Vương lão gia t.ử nhận Hách Phong: "Biên kịch Hách , Tiểu Khê nhận một sư phụ ."

 

Niên lão gia t.ử , hiểu lầm.

 

Vào nhà, Ngọc Khê kể chuyện, Niên lão gia t.ử : "Thì đó là duyên phận."

 

Sau đó ông đau lòng cho Ngọc Khê: "Quân Mân cũng thế, em là vợ nó, cũng lính của nó."

 

Ngọc Khê: "Anh cũng là vì cho em."

 

Niên lão gia t.ử nhíu mày: "Chuyện gì xảy ?"

 

Ngọc Khê đối diện với Niên lão gia tử, điều cần thiết che giấu, kể sự việc xảy : "Sự tình chính là như ."

 

Niên lão gia tử: "Quá cẩn thận ."

 

Ngọc Khê: "Ai cũng nghĩ đến sẽ trốn trong núi. Gia gia yên tâm, Quân Mân chỉ là quá căng thẳng thôi, ."

 

Niên lão gia t.ử hừ một tiếng: "Cái gì mà gì, cẩn thận một chút thì hơn. Khỏi cần Quân Mân giới thiệu nữa, sẽ tìm cho cháu, nhất định sẽ để cháu xuất sư."

 

Ngọc Khê: "Vâng, cháu với Quân Mân một tiếng."

 

Niên lão gia tử: "Ừm."

 

Hách lão gia t.ử với Niên lão: "Lão gia hỏa, nghĩ đến còn tầng quan hệ đấy."

 

Niên lão gia tử: " , quanh quẩn thì quen . Tiểu Khê nhà chúng xin nhờ Hách Phong ."

 

Hách Phong co giật khóe miệng, vốn tưởng tìm một đồ bình thường, hôm nay thấy, , đồ thì bình thường, nhưng vị hôn phu hề bình thường.

 

càng yên tâm hơn, cũng còn gì lo lắng nữa. Ngẫm như , nhận đồ cũng .

 

Hách Phong kiểm tra bài cảm nhận khi mà Ngọc Khê , coi như hài lòng, cho Ngọc Khê .

 

Ngọc Khê và Niên gia gia trở về nhà, ăn cơm giữa trưa xong mới về nhà.

 

Trịnh Cầm hỏi: "Ngày bái sư định ?"

 

Ngọc Khê đắp dưa chuột mặt: "Định , hai ngày , bái sư ở nhà sư phụ."

 

Trịnh Cầm : "Nguyên lai nhà sư phụ con ở , bây giờ , lễ vật chuẩn xong, sửa một chút ?"

 

Ngọc Khê : "Mẹ, cần, sư phụ sẽ thèm để ý ."

 

Trịnh Cầm mím môi: "Thật ?"

 

"Thật, sư phụ để ý hư lễ ."

 

Lữ Nãi Nãi: "Nghe Tiểu Khê là , con cũng đừng lo lắng nữa."

 

Trịnh Cầm: "Ừm."

 

Lữ Nãi Nãi đuổi con dâu , ở bên giường cháu gái: "Nha đầu, nãi nãi hỏi con, con thật sự quản Lôi Tiếu ?"

 

Ngọc Khê chớp mắt: "Ừm."

 

Lữ Nãi Nãi nhíu mày: "Nãi nãi gặp Lôi Tiếu vài , nãi nãi cũng ghét Lôi Tiếu, nhưng Lôi Tiếu là phiền phức, phiền phức lớn. Tiểu cô nương thì đáng thương, nhưng trong lòng nãi nãi, con mới là điều quan trọng nhất, nãi nãi hy vọng con gặp phiền phức."

 

Ngọc Khê nắm tay nãi nãi: "Nãi nãi, tình huống của Lôi Tiếu ai hiểu rõ hơn con . Con giúp cô vì huyết thống, mà là giúp, nếu lương tâm sẽ bất an, cả đời lương tâm cũng thanh thản."

Loading...