Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 186: HỘ KHẨU
Cập nhật lúc: 2025-12-19 16:47:40
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trí nhớ của Ngọc Khê , đứa nhỏ là Lâm Hạo. So với gặp, bé gầy nhiều, sắc mặt vàng như nghệ. Người bầu bạn bên bé Lâm Lị.
Ngược , đó là Tôn Thiên Thiên. Trong mắt Tôn Thiên Thiên tràn đầy yêu thương, thoáng cái sờ tay bé, thoáng cái sờ đầu.
Cậu bé mím môi, nhúc nhích, cảm xúc bài xích.
Ngọc Khê, “......”
Cô thật sự hiểu nổi Tôn Thiên Thiên nữa . Con trai ruột của nuôi, con gái ruột của dạy dỗ, ngược thương yêu con trai của tiểu tam, đầu óc cô bệnh hề nhẹ!
Lôi Tiếu thấy chị gái nửa ngày , nghi hoặc, “Chị!”
Ngọc Khê xách quần áo , “Tỉnh ?”
“Vâng.”
Ngọc Khê đặt quần áo lên tủ, “Chị ngoài mua cho em hai bộ quần áo, em xem thử, thích ?”
Lôi Tiếu còn xem, toe toét miệng, “Chị mua cái gì em cũng thích.”
Ngọc Khê ngoắc ngoắc khóe miệng, sờ sờ tóc Lôi Tiếu, ẩm ướt, “Thời tiết , lúc mưa thì oi bức, lúc mưa càng oi bức hơn. Chị giặt cái khăn tay.”
“Vâng.”
Ngọc Khê giặt khăn tay trở về, ánh mắt Tôn Thiên Thiên vẫn chằm chằm Ngọc Khê, vài môi mấp máy, nhưng chẳng câu nào.
Ngọc Khê coi như thấy, đưa khăn mặt cho Lôi Tiếu, “Trong nhà thứ gì cần lấy ? Ngày mai cho chị , chị mang cho em.”
Lôi Tiếu lau mặt, lắc lắc đầu, “Không .”
“Không ?”
Lôi Tiếu gật đầu, “Vâng, . Đồ của em vốn dĩ nhiều, em cũng mang ngoài, .”
Ngọc Khê, “Được, em trong tay cũng tiền, tự cân nhắc mà sắm sửa.”
“Vâng.”
Ngọc Khê cầm cây quạt quạt gió, Tôn Thiên Thiên cuối cùng nín , “Đã lâu gặp.”
“Cũng gặp.”
Tôn Thiên Thiên, “....... Ngọt Ngào , cô phát triển tệ.”
“ thấy cô sống cũng tệ.”
Tôn Thiên Thiên sờ sờ má, khóe miệng mỉm , “ , đưa đứa nhỏ về nhà , chính là con trai . Lão Vương đối xử với hơn nhiều, con gái cũng phấn đấu, trong tay tiền , cuộc sống quả thật tệ.”
Ngọc Khê, “........”
Cô chỉ là mỉa mai một câu, thật sự cảm thấy hứng thú với cuộc sống của Tôn Thiên Thiên. bộ dạng hạnh phúc của Tôn Thiên Thiên, trong lòng bỗng bốc hỏa, “Con trai ruột của bỏ là bỏ, ngược yêu thương con trai của tiểu tam đến thế, nên cô đầu óc bệnh, là thần kinh ?”
Sắc mặt hồng hào của Tôn Thiên Thiên trắng vài phần, lầm bầm, “Các nhận , liên quan gì đến . Các cho quấy nhiễu, liền coi như từng sinh , là của ?”
Ngọc Khê, “........”
Nín thở, chuyện với Tôn Thiên Thiên, cô sẽ tức c.h.ế.t mất. Không nên giảng đạo lý với phụ nữ . Cô hiểu vì Vương Thù đ.á.n.h , đạo lý thông, cứ đ.á.n.h là đúng.
Ngọc Khê c.ắ.n răng, “Được, đây là cô đấy. Sau cô dám xáp mặt chúng một chút, sẽ dùng đế dép hầu hạ cô.”
Tôn Thiên Thiên sờ sờ chiếc vòng vàng tay, “Yên tâm , mới tìm ngược.”
Ngọc Khê, “.......”
Không thể nữa, Tôn Thiên Thiên nữa sẽ nhịn đ.á.n.h .
Lôi Tiếu lén lút Tôn Thiên Thiên, Ngọc Khê, “Ngày mai chị mang cho em vài quyển sách, đầu còn đau như nữa, thể xem sách.”
Lôi Tiếu, “Vâng.”
Buổi tối, Ngọc Khê tối sầm mặt nhắm mắt , nhưng vẫn thể thấy động tĩnh giường bên cạnh. Tôn Thiên Thiên đối với Lâm Hạo, thật sự là ngậm trong miệng sợ tan, thật cẩn thận từng li từng tí.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-186-ho-khau.html.]
Ngọc Khê nghĩ đến Niên Quân Mân, ý nghĩ tròng bao tải Tôn Thiên Thiên giống như mọc rễ. Cô dùng sức lắc lắc đầu, mới vứt bỏ ý nghĩ đó.
Buổi sáng Ngọc Khê đ.á.n.h cơm cho Lôi Tiếu, về nhà tắm rửa, một bộ quần áo, cùng Chu Đại Nữu hai tới nhà họ Lôi.
Toàn gia Lôi Quốc Lương đều ở đó. Lôi Quốc Lương nghênh đón Ngọc Khê , mặt Hà Giai Lệ thối hoắc, còn Bà Lôi thì cứ chằm chằm Ngọc Khê.
Ngọc Khê thèm để ý, tâm tình ngược tệ, sắc mặt hai đối diện càng tệ, cô càng vui vẻ.
Lôi Quốc Lương sảng khoái lấy sổ hộ khẩu. Ngọc Khê xem, hộ khẩu của Lôi Âm, Lôi Tiếu cũng ở trang cuối cùng.
Ngọc Khê đặt hộ khẩu xuống, “Tiền ?”
Lôi Quốc Lương đầu , về phía vợ, “Lấy tiền .”
Hà Giai Lệ tức c.h.ế.t trong lòng, trái tim như kiến c.ắ.n xé, hôm qua cô đưa sợi dây chuyền cho chồng.
Cô lén lút theo, mới , sợi dây chuyền chỉ đáng giá mười tám vạn, cô đưa thêm bốn vạn, tương đương với việc đưa hai mươi hai vạn.
Lôi Quốc Lương tâm tình , Hà Giai Lệ càng tức tối, nhưng chuyện tới bây giờ , tiền cũng mất, chỉ thể ngoan ngoãn chấp nhận.
Ngọc Khê nhận lấy một vạn rưỡi Hà Giai Lệ đưa qua, cầm năm nghìn của Lôi Quốc Lương, đúng hai vạn.
Ngọc Khê đưa cho Nhị Cữu Mạ một vạn, một vạn còn cô tự thu hộ Lôi Tiếu.
Lôi Quốc Lương : “Tiền cũng nhận, chuyện coi như xong xuôi, một bản hòa giải thư quá đáng chứ!”
Ngọc Khê: “Đương nhiên thể, chuyển hộ khẩu hãy .”
Lôi Quốc Lương tâm tư nhiều, rõ ràng tin Ngọc Khê, Ngọc Khê nhạo một tiếng: “ nhận tiền , bất cứ lúc nào cũng thể đổi ý, ?”
Sắc mặt Lôi Quốc Lương biến đổi: “Được, chuyển hộ khẩu hãy .”
Người tìm để chuyển hộ khẩu, dùng tới mười phút giải quyết xong, hộ khẩu của Lôi Tiếu nhập nhà Chu Đại Nữu.
Ngọc Khê cũng là nhanh nhẹn, cầm bút loáng cái xong hòa giải thư, ký tên ở phía , quan trọng nhất là chữ ký của Chu Đại Nữu.
Chu Đại Nữu cũng nhanh nhẹn ký tên, chuyện coi như kết thúc.
Lôi Quốc Lương cất hòa giải thư, : “Lôi Tiếu phiền các , nợ nha đầu nhiều lắm, , hy vọng con bé thể vui vẻ hạnh phúc.”
Ngọc Khê khinh thường bộ mặt của Lôi Quốc Lương: “Cảm thấy mắc nợ, thì đưa cái gì thực tế , bây giờ học phí đại học tăng , một vạn tệ đủ gì, học phí đại học chi trả chứ?”
Khóe miệng Lôi Quốc Lương cứng đờ, đồng hồ: “Ai nha, còn việc, đây.”
Chu Đại Nữu tức đến trợn mắt: “Đây là loại gì , tới tiền là bỏ chạy.”
“Lôi Quốc Lương chính là như , Nhị Cữu Mạ, cho cháu mượn hộ khẩu một chút, cháu sổ tiết kiệm cho Lôi Tiếu.”
“Được.”
Ngọc Khê gửi một vạn tệ đó, Chu Đại Nữu thích gửi tiền ở ngân hàng: “ chỉ thích tự giữ tiền, cứ cảm thấy ngân hàng an .”
Ngọc Khê đưa hộ khẩu trả , : “Ngân hàng an , tiền mặt để ở nhà mới an , nếu thật sự trộm , sẽ vét sạch, đến lúc đó cũng chỗ mà !”
Chu Đại Nữu sợ hãi: “Vậy cũng một cái.”
Ngọc Khê đợi Chu Đại Nữu xong, cô sẽ về bệnh viện, Chu Đại Nữu : “Con chăm sóc hai ngày , hôm nay để dì chăm sóc cho!”
Ngọc Khê quả thực nhiều việc, Lôi Tiếu cũng gì đáng lo lắng nữa, đầu còn đau đặc biệt nữa, thể tự chăm sóc cho : “Vâng, Nhị Cữu Mạ, cháu với Lôi Tiếu một tiếng .”
Chu Đại Nữu: “Được, buổi chiều dì qua.”
“Vâng.”
Ngọc Khê và Chu Đại Nữu chia tay, cô ở trong xe, nghĩ rằng hộ khẩu của Lôi Tiếu giải quyết, nhưng chỗ ở của Lôi Tiếu thì , ở trong khách sạn, nhưng Trương Hằng ở đó, trong sân đàn ông thì bất tiện, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là nên ở nhà Nhị Cữu Mạ.
Ngọc Khê đến bệnh viện, Tôn Thiên Thiên đang ôm con ở hành lang, thấy Ngọc Khê, cô ôm con bỏ , vẫn là những khác đang xem náo nhiệt : “Cô mau xem !”
--------------------