Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 190: KỲ VỌNG CAO

Cập nhật lúc: 2025-12-19 16:47:44
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Hách Phong: "Ngày mai, tham gia lễ trao giải thưởng Phim truyền hình xuất sắc, dẫn em gặp cảnh đời."

 

Ngọc Khê học biên kịch, nên hết thảy về các giải thưởng biên kịch. Nghe , cô thầm tính nhẩm ngày tháng trong lòng: "Sư phụ, giải ạ!"

 

"Cũng , chỉ là mời đến thôi. Vốn dĩ , nhưng nghĩ đến em từng thấy cảnh đời, nên đáp lời. Anh hy vọng em thể đạt giải thưởng ."

 

Ngọc Khê: "...Anh đặt kỳ vọng em thật cao!"

 

"Anh hy vọng em hướng tới giải thưởng , thể những tác phẩm mang tính nghệ thuật và tính tư tưởng."

 

Ngọc Khê hiểu rõ thâm ý của sư phụ: "Em sẽ ."

 

Hách Phong gật đầu hài lòng. Anh dẫn Ngọc Khê là để cô cảm thụ bầu khí. Giải thưởng Phim truyền hình xuất sắc do Bộ Điện ảnh và Truyền hình chủ sự, là giải thưởng công bằng và uy tín nhất.

 

Anh hy vọng đồ thể giữ vững lý niệm của , những kịch bản sâu sắc, ít tính giải trí, mang tính tích cực và chính diện.

 

Hách Phong , Lôi Âm vui vẻ chạy tới: "Tham gia lễ trao giải , mua quần áo thôi, nhất định thật xinh ."

 

Ngọc Khê: "Ý của sư phụ là gặp cảnh đời, thi hoa hậu. Em cần mặc quần áo gì cả, quần áo bình thường là ."

 

Chu Linh Linh với Lôi Âm: "Tiểu Khê đúng. Lần gặp cảnh đời, mặc quá trang trọng , càng bình thường càng ."

 

Lôi Âm đáng tiếc : "Giải thưởng Phim truyền hình xuất sắc đó nha, để tính xem, từ khi bắt đầu trao giải đến nay hơn mười mấy kỳ , là giải thưởng phim truyền hình sớm nhất đấy! Chắc chắn nhiều biên kịch và đạo diễn nổi tiếng. Cô cần giữ bí mật, cho ai . Lần cô kéo mức cừu hận lớn đấy."

 

Ngọc Khê ngẫm cũng thấy khá kích động: "Yên tâm là , em sẽ ."

 

Mắt Lôi Âm sáng trông suốt: "Mộng tưởng của em tiến thêm một bước. Cố lên chị em, xem trọng em."

 

Ngọc Khê : "Em chỉ nền, gặp cảnh đời thôi, vẫn còn xa vời so với mộng tưởng."

 

Trong lòng cô hiểu rõ, nếu bản nỗ lực, hết thảy đều miễn bàn.

 

Bởi vì Ngọc Khê cần tham gia buổi lễ, tối bài tập, nên buổi tối sẽ thể cùng Lôi Tiếu. Ngọc Khê với Chu Đại Nữu một tiếng, tối Chu Đại Nữu sẽ cùng.

 

Ngọc Khê tỏ khá bình tĩnh mặt nhà, nhưng trong lòng kích động vô cùng. Năm 93, các giải thưởng cá nhân như đạo diễn, biên kịch bổ sung, coi là vinh dự cao nhất trong nước.

 

Đây chính là mục tiêu phấn đấu của cô, trong lòng nóng rực, nóng rực.

 

Sáng sớm, Ngọc Khê tỉnh dậy sớm nhất, áo, bữa sáng. Sau một đêm, trái tim kích động bình tĩnh.

 

Chu Linh Linh thức dậy, trang phục của em họ, gật đầu : "Bộ tệ, bắt mắt, tự nhiên hào phóng."

 

Ngọc Khê chọn váy xếp ly, màu sắc đồng bộ, giản dị hào phóng, dè dặt đoan trang.

 

Ăn sáng xong, Ngọc Khê chờ sư phụ ở cửa hàng.

 

Hách Phong tới, gật đầu với trang phục của Ngọc Khê, phô trương là lắm.

 

Họ bắt taxi . Tới hội trường, truyền thông ở bên ngoài chờ sẵn. Ý định ban đầu của Hách Phong là dẫn Ngọc Khê đến để mở mang kiến thức, chứ để Ngọc Khê lộ diện. Anh với Ngọc Khê: "Chúng cửa ."

 

Ngọc Khê gật đầu: "Vâng."

 

Ở cửa , Ngọc Khê thấy ít giống như Hách Phong. Hách Phong giải thích: "Không ai cũng truyền thông phỏng vấn và lộ diện."

 

Ngọc Khê theo Hách Phong hội trường. Chỗ đều an bài. Hách Phong là biên kịch nổi tiếng trong ngành, vị trí của định .

 

Hách Phong với Ngọc Khê: "Chỗ của em ở phía , đại bộ phận đều là dẫn đến để mở mang kiến thức. Anh đưa em qua đó , khi kết thúc, em cứ ở tại chỗ chờ ."

 

"Vâng ạ, sư phụ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-190-ky-vong-cao.html.]

 

Vị trí của Ngọc Khê xa phía . Lúc cô tới, chỗ bên ít , tuổi tác lớn, cùng với trưởng bối.

 

Ngọc Khê Hách Phong ở vị trí khá gần phía . Vừa thu ánh mắt về, bé bên cạnh hỏi: "Cô là đồ của biên kịch Hách?"

 

Ngọc Khê mỉm lịch sự: "Còn ?"

 

Cậu trai trạc tuổi Ngọc Khê, gãi đầu, " gọi là Ôn Vinh, mười chín tuổi, năm nay thi nghiệp đại học xong, theo trưởng bối trong nhà tới đây, học đạo diễn, đăng ký Thủ Ảnh."

 

Ngọc Khê sửng sốt, định thần Ôn Vinh. Cô quá quen thuộc với cái tên , quen đến mức thể quen hơn nữa. Đạo diễn trẻ tuổi nhất, nghiệp đoạt giải, đời , tin tức về bay rợp trời.

 

Ngọc Khê vươn tay, "Người khỏe, nên gọi là học tỷ, cũng ở Thủ Ảnh, học biên kịch."

 

Ôn Vinh , "Nhìn thấy Hách biên kịch, . Chào học tỷ, Đại bá , Hách biên kịch là một đặc biệt lạnh lùng, Đại bá nhận đồ , còn đang đoán cũng là mặt lạnh như tiền !"

 

Ngọc Khê, "........."

 

Nguyên lai, cô bất tri bất giác nổi danh ?

 

Ôn Vinh hắc hắc , "Đợi trở về cho Đại bá, nhất định tin. Thật nghĩ đến, Hách biên kịch nhận một mỹ nữ đồ . Bất quá, Hách biên kịch xem trọng ngoại hình, học tỷ nhất định lợi hại. Học tỷ, chúng thể hợp tác nhé."

 

Ngọc Khê, "......."

 

Đây chính là đạo diễn thiên tài ? Lắm lời? Nửa ngày mà cô còn chen một câu nào.

 

Ôn Vinh, "Cô gì, coi như cô đồng ý nhé. Hai chúng hợp tác, tranh thủ đ.á.n.h bại hai lão già đó, nghĩ thôi thấy kích động . Sau để , bọn họ là trưởng bối của chúng , chứ chúng là vãn bối của bọn họ. Chúng ở phía mới đúng."

 

Ngọc Khê giật giật khóe miệng, chí hướng của đứa nhỏ thật xa vời.

 

Ngọc Khê vài chen lời, nhưng đều chen , cuối cùng cũng nữa, chỉ cần lắng .

 

Ôn Vinh vẻ nhiệt tình, lắm lời, kỳ thật . Anh moi thông tin gì từ Ngọc Khê, tên nhóc vẫn luôn những lời vô dụng, một chút tin tức về bản cũng tiết lộ.

 

Ngọc Khê thầm nghĩ trong lòng, thể nghiệp, nho nhỏ tuổi phim điện ảnh, thế nào thể là ngây thơ khờ khạo .

 

Ôn Vinh miệng khô, nhấp một ngụm nước, liếc bên cạnh. Đến bây giờ, còn tên , ánh mắt, vẫn hề đổi, sự hứng thú trong đáy mắt càng đậm hơn. Đồ của Hách Phong, quả nhiên bình thường.

 

Lễ trao giải bắt đầu, những lên sân khấu nhận giải đều là các đạo diễn, biên kịch quen thuộc. Ngọc Khê bình tĩnh, còn Ôn Vinh thì kích động đến hỏng mất.

 

Sau đó cằn nhằn, "Đại bá đúng là lắm lời, ai mà cằn nhằn chứ, mau xuống ."

 

Ngọc Khê Đại bá của Ôn Vinh là ai , chính là đạo diễn truyền hình nổi tiếng Ôn Đạo!

 

Lễ trao giải kéo dài bao lâu, giải thưởng cũng nhiều lắm. Trao giải xong, xem ca múa một hồi kết thúc, bắt đầu chậm rãi tản .

 

Mọi còn hết, Hách Phong tới, "Đi thôi."

 

Ôn Vinh vội vàng dậy, "Hách lão sư nhĩ hảo, là Ôn Vinh."

 

Hách Phong, "Ừ."

 

Sau đó thúc giục Ngọc Khê, "Đi mau, mau, một hồi bắt tham gia tiệc tối đấy, tham gia , mau."

 

Ngọc Khê vội vàng theo bước chân sư phụ, đường ngoài, Ngọc Khê va một .

 

Nữ nhân nhận Ngọc Khê, "Là cô ?".

 

--------------------

 

 

Loading...