Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 197: Bức ảnh

Cập nhật lúc: 2025-12-19 16:47:51
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/805iDnuGEr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngọc Khê hỏi: "Chu Tình?"

", chính là cô . Cũng giỏi thật đấy, tìm đến đây nhanh như ."

Ngọc Khê nheo mắt: "Không gì đáng để gặp cả, bảo đuổi ."

Lôi Âm ngạc nhiên: "Không gặp thật ?"

Ngọc Khê gật đầu: "Ừ, gặp. Chúng và cô chẳng thâm tình gì, vả chúng đang định vạch trần cô , càng nên gặp mặt."

Lôi Âm đáp: "Được , để bảo Trương Hằng trả lời cô ."

Ngọc Khê ừ một tiếng. Lôi Âm nhanh chóng : "Lúc đầu cô định , nhưng Vương Điềm Điềm lôi . Mình cứ thắc mắc mãi, mấy hạng tụ tập hết về phía đối diện thế nhỉ."

"Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã mà."

Lôi Âm bẻ ngón tay đếm: "Cậu xem , đối diện nào là biên kịch giả mạo, Vương Điềm Điềm giả nai, thêm Hà Giai Lệ lòng đen tối, thật đáng sợ."

Ngọc Khê ngắt lời: "Thôi, đừng nghĩ về bọn họ nữa. Lại đây, giúp tính sổ sách."

Lôi Âm cầm lấy máy tính bỏ túi: "Để bấm cho."

"Được."

So với máy tính, Ngọc Khê vẫn thích dùng bàn tính hơn. Cô thích tiếng lạch cạch của bàn tính, chỉ cần thôi cũng thấy tâm trạng phấn chấn.

Chu Tình liên tục chặn đường Ngọc Khê và Lôi Âm suốt hai ngày nhưng cả hai đều gặp. Cuối cùng Chu Tình cũng bỏ cuộc, lẽ cô nghĩ Ngọc Khê sẽ vạch trần nên nữa.

Hợp đồng của Chu Tuấn và Vệ Dao ký xong. Tuy đất diễn nhiều nhưng nhân vật khá , thù lao cũng khá cao. Sau khi trích phần cho Ngọc Khê, mỗi nhận một ngàn năm trăm tệ.

Ngọc Khê hỏi Chu Tuấn: "Học phí của còn thiếu bao nhiêu?"

"Tính cả khoản thì đủ học phí , còn dư một ít gửi về cho gia đình nữa."

Trong lòng Chu Tuấn còn lo lắng chuyện học phí, đôi lông mày nhỏ cũng giãn . Khi tâm trí còn gánh nặng, tâm trạng thoải mái thì khí chất của cả cũng trở nên rạng rỡ hẳn lên.

Ngọc Khê sang Vệ Dao, cô nàng chớp mắt: "Mình thiếu tiền học."

Ngọc Khê thật sự rõ về gia đình Vệ Dao. Thời buổi thiếu tiền học thì gia cảnh chắc chắn khá giả. thấy Vệ Dao ý định kể nên Ngọc Khê cũng hỏi, chỉ dặn cả hai: "Phim xong là cũng đến lúc khai giảng, hẹn gặp ở trường nhé."

Chu Tuấn và Vệ Dao đồng thanh: "Được ạ."

Sau đó, đơn hàng với đạo diễn Vương cũng tất. Trang phục vấn đề gì, Ngọc Khê còn tặng thêm mấy bộ. Đạo diễn Vương hài lòng, cộng thêm mối quan hệ sẵn nên tiền thanh toán đợt cuối giao ngay trong ngày.

Khoản ngoài tưởng Ngọc Khê lãi bao nhiêu, nhưng thực tế kiếm bao nhiêu chỉ nhà mới rõ.

Ngọc Khê hạch toán từ sớm nên nắm rõ trong lòng. Lần cô kiếm mười bảy vạn tệ, đúng mười bảy vạn tệ tròn trĩnh! Đem tin vui báo cho Chu Linh Linh, chị họ : "Đà phát triển của công ty đang , năm nay cố gắng đột phá cột mốc một triệu tệ."

Ngọc Khê thốt lên: "Chị ơi, ước mơ của chị còn lớn hơn cả của em nữa. Em còn dám nghĩ đến con một triệu ."

Chu Linh Linh : "Phải dám nghĩ thì mới hiện thực hóa chứ. Cố lên nào, thiếu nữ!"

Nghĩ đến con triệu tệ, Ngọc Khê cũng vô cùng phấn khích. Sau khi giữ một phần vốn lưu động, còn thể đem chia cổ tức. Đến cuối năm, cô thể mua nhà .

Đơn hàng kết thúc với khoản lợi nhuận khá lớn, tiền thưởng phát đúng hạn. Nhân viên ai nấy đều mong nhận thêm nhiều đơn hàng nữa, vì càng nhiều việc thì thưởng càng cao. Công ty ăn hiệu quả, nhân viên mới động lực phấn đấu.

Hà Duệ cũng đăng ký dự thi. Lần , sư của Hà Duệ chịu trách nhiệm phần trang phục cho đạo diễn Tiết, nên Hà Duệ thể tâm ý chuẩn cho cuộc thi thiết kế.

Buổi sơ tuyển đầu tiên, Ngọc Khê và Lôi Âm đều mặt tại địa điểm thi. Đến nơi, Ngọc Khê mới các nhà thiết kế trong nước giờ hình thành quy mô khá lớn.

Lôi Âm thì thầm: "Tiểu Khê, mấy phía kìa, bên cạnh theo bao nhiêu trợ lý luôn. Giỏi như còn thi gì nữa nhỉ?"

"Lần giám khảo là những nhà thiết kế nổi tiếng nước ngoài. Chỉ cần đạt giải là thể gắn cái mác ' nhà thiết kế quốc tế công nhận', giá trị bản sẽ tăng vọt. Vì nâng cao tên tuổi nên họ mới đến đây đấy."

Lôi Âm lo lắng: "Cạnh tranh khốc liệt thế , Hà Duệ ?"

Ngọc Khê quả quyết: "Cậu tin thực lực của Hà Duệ. Chỉ cần cuộc thi công bằng chính trực thì vấn đề gì ."

"Ừm, Hà Duệ trong cũng lâu , mãi thấy nhỉ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-197-buc-anh.html.]

Ngọc Khê đồng hồ: "Sắp đấy."

"Cháu gái lớn, cháu cũng đến tham gia thi ?" Một giọng đầy vẻ hoài nghi vang lên.

Ngọc Khê cần ngẩng đầu cũng là ai. Ngoài Trịnh Quang Diệu thì chẳng ai gọi cô như : "Không cháu."

Trịnh Quang Diệu nhân cơ hội hỏi: "Mẹ cháu ?"

"Về ạ."

Trịnh Quang Diệu thở phào nhẹ nhõm, về thì , nếu ông cụ đến chẳng thấy . Ông híp mắt: "Vậy , chú đây."

Ngọc Khê bỏ lỡ vẻ căng thẳng của Trịnh Quang Diệu. Bắt chuyện với cô là giả, mục đích nhắm kế của cô mới là thật. Trịnh Mạo Nhiên định đến đây ? Cô cảm thấy đoán đúng sự thật .

Rất nhanh đó, Hà Duệ bước , tay cầm tấm thẻ thăng hạng. Trông tự tin hơn hẳn: "Anh qua vòng ."

Ngọc Khê mỉm : "Chúc mừng ."

Lôi Âm giục: "Đưa xem với nào."

Hà Duệ đưa thẻ qua, Lôi Âm thất vọng: "Cái thẻ trông sơ sài quá."

Ngọc Khê cầm lấy: "Quan trọng là hai chữ 'Thăng hạng' đó thôi."

Lôi Âm hỏi: "Vòng bao giờ thi?"

Hà Duệ đáp: "Một tuần nữa, khi sơ tuyển xong sẽ bắt đầu vòng tiếp theo. Lần chỉ một trăm thăng hạng, vòng tới sẽ loại một nửa."

Ngọc Khê dặn: "Vậy nỗ lực hơn nữa ."

Hôm nay gặp nhiều nhà thiết kế khác, thấy thăng hạng nhanh nhất khiến Hà Duệ tự tin lên nhiều: "Ừm!"

Vừa về đến nhà, Chu Linh Linh với Ngọc Khê: "Ông nội Vương gọi điện cho em đấy, bảo là việc tìm em. Khi nào em rảnh thì qua đó một chuyến."

"Để mai em qua xem , hôm nay muộn quá ."

"Được."

Ngọc Khê lật xem tờ lịch, sắp khai giảng đến nơi , cô sắp bận bù đầu như con . Khoảng thời gian thảnh thơi duy nhất mỗi ngày là lúc thư cho Niên Quân Mân. Ngọc Khê nhớ , lúc đang gì.

Tại doanh trại, Niên Quân Mân đang dùng một chiếc hộp nhỏ để xếp những lá thư của Ngọc Khê.

Lý Nham ghé gần: "Hai cho nhiều thư thế ?"

Niên Quân Mân đáp: "Cậu tự tính , một tháng bốn lá, một năm là bao nhiêu? đều xếp theo thứ tự ngày tháng cả . Sau , đây đều là những kỷ niệm vô giá đấy."

Lý Nham đầy vẻ ngưỡng mộ: "Cái nhà , vô tâm lắm. thư thì cô tuyệt đối chẳng bao giờ thèm cho ."

Niên Quân Mân đậy nắp hộp: "Cậu cứ bằng lòng , giờ cũng là đối tượng ghen tị đấy."

Lý Nham ha hả: ", ít nhất còn yêu, mấy ông đến bạn gái còn chẳng !"

Niên Quân Mân thầm nghĩ: Cái tên , mấy câu ở ngoài thì chắc chắn trùm bao tải đ.á.n.h cho một trận.

Sáng sớm hôm , Ngọc Khê đến gặp ông cụ Vương. Vào phòng khách, cô thấy ông đang vân vê một tấm ảnh. Đó là một tấm ảnh chụp chung đông từ lâu , ảnh đen trắng, trong đó nhiều .

Ngọc Khê ghé sát , chỉ thấy đầu san sát . Bối cảnh chọn , kỹ thuật chụp cũng kém, mặt ai nấy đều mờ căm.

Ông cụ Vương đặt tấm ảnh xuống: "Cháu đến ."

Ngọc Khê đoán: "Ông nội Vương, trong ảnh con trai ông ạ?"

Ông cụ Vương mỉm : ", nó. Tiếc là ông phóng to lên cũng rõ. Đây là tấm ảnh duy nhất, do địa phương gửi về đấy."

Ngọc Khê hào hứng hẳn lên: "Tìm thấy ạ?"

________________________________________

 

Loading...