Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 198: Gần ngay trước mắt
Cập nhật lúc: 2025-12-19 16:47:52
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ông cụ Vương tiếc nuối lắc đầu: "Đây là ảnh của đợt thanh niên xuống nông thôn đầu tiên, chụp tại thành phố. Sau đó phân phái thì hồ sơ thất lạc . Hiện tại một hướng sơ bộ, ông đích xem một chuyến."
Ngọc Khê hỏi: "Ông nội Vương, ông gọi cháu đến là cháu cùng ông ạ?"
Ông cụ Vương chút ngại ngùng, ông cụ Niên bên cạnh : " bảo để cảnh vệ chăm sóc ông mà ông chịu, cứ bảo cảnh vệ để chăm sóc . Tính tình thì gàn dở, nên mới đề nghị để cháu cùng một chuyến. Để ông một , thật sự yên tâm."
Ngọc Khê đáp: "Quân Mân ở đây, cháu là việc nên . Cháu sẽ cùng ông nội Vương."
Ông cụ Vương băn khoăn: "Liệu lỡ việc của cháu ? Cháu cũng đang bận rộn bao nhiêu là việc."
Ngọc Khê : "Những việc quan trọng cơ bản cháu thành . Cháu cùng ông, tranh thủ lúc rảnh vẫn sách mà."
"Vậy thì quá. Cháu quyết định thì mai chúng lên đường luôn. Đi sớm về sớm để lỡ ngày khai giảng của cháu."
Ngọc Khê gật đầu: "Vâng, để cháu về sắp xếp một chút."
Ông cụ Vương mừng rỡ: "Tốt, quá."
Ngọc Khê ở lâu mà về ngay. Cô rõ trong lòng ông nội Vương đang lo sợ nên tìm cùng cho thêm can đảm, nếu ông chẳng phiền cô.
Cửa hàng Chu Linh Linh và Lôi Âm quán xuyến nên Ngọc Khê lo. Điều cô lo lắng là Ngọc Thanh và Lôi Tiếu. Lần mất mấy ngày, cô sợ hai đứa trẻ càng thêm xa cách.
Ngọc Khê đặc biệt dặn dò Ngọc Thanh: "Khoảng thời gian chị vắng, em giúp chị chăm sóc Lôi Tiếu nhé, ?"
Ngọc Thanh trong lòng nhưng vì chị nhờ vả nên đành đáp: "Vâng, em sẽ để mắt đến cô ."
Ngọc Khê mỉm : "Đợi chị về sẽ mua quà cho em, đến lúc khai giảng chị sẽ đích đưa em nhập học."
Ngọc Thanh hỏi : "Chị lời giữ lấy lời đấy nhé?"
"Tuyệt đối giữ lời."
Nghe , Ngọc Thanh mới vui vẻ chấp nhận việc chăm sóc Lôi Tiếu.
Ông cụ Vương đến đón Ngọc Khê. Lần họ máy bay vì tàu hỏa quá chậm, thời gian đường thà để dành tìm còn hơn.
Hai kiếp , đây là đầu tiên Ngọc Khê máy bay. Từ lúc nhận vé đến khi kiểm tra an ninh, cô quan sát suốt dọc đường. Cho đến khi lên máy bay, chạm tay ghế , cô mới thực sự cảm nhận là máy bay.
Khi máy bay cất cánh, cảm giác cơ thể bay bổng lên cao, ngay cạnh cửa sổ, Ngọc Khê mở to mắt những ngôi nhà đất nhỏ dần . Cho đến khi máy bay định độ cao, nhịp tim của cô mới trở bình thường.
Ông cụ Vương hỏi: "Thấy đỡ hơn ?"
Ngọc Khê đỏ mặt. Lần đầu máy bay cô quá căng thẳng, xuống đất cứ cảm giác máy bay sẽ rơi bất cứ lúc nào, tay nắm chặt lấy tay vịn ghế: "Cháu đỡ nhiều ạ."
Ông cụ Vương dặn: "Đừng cửa sổ quá lâu, lâu dễ sợ độ cao lắm đấy."
Ngọc Khê dám nữa. Cảm giác đúng là chút sợ độ cao thật. Cô kéo rèm cửa , ngay ngắn.
Ông cụ Vương tiếp: "Hai tiếng nữa mới đến, cháu thể ngủ một lát."
Ngọc Khê lắc đầu: "Cháu ngủ , cháu sách một chút ạ."
"Vậy để ông chợp mắt một lát."
"Vâng ạ."
Tiếp viên hàng đẩy xe phục vụ qua, hỏi Ngọc Khê dùng đồ uống , cô đáp: "Cháu cần ạ, cháu cảm ơn."
Tiếp viên mỉm tiếp tục hỏi những hành khách khác. Vì là chuyến bay sáng nên chỉ bữa sáng nhẹ gồm bánh mì và nước. Ngọc Khê mẩu bánh mì nhỏ xíu tay, thầm nghĩ: "Cái là dành cho chim ăn !"
Khi máy bay hạ cánh, thể cảm nhận rõ vài rung lắc, tim chắc chắn sẽ cảm thấy rõ rệt. Ngọc Khê nhắm nghiền mắt, cửa sổ nên thấy dễ chịu hơn một chút.
Xuống máy bay, ông cụ Vương bật : "Sau nhiều sẽ quen thôi."
Ngọc Khê đặt chân xuống mặt đất, cảm nhận " đất", cả mới tỉnh táo trở : "Vâng ạ."
Sau khi lấy hành lý, đến đón. Đó là học trò của ông cụ Vương, chuyên ngành khảo cổ, mặc bộ đồ Trung Sơn, ngoài bốn mươi tuổi: "Thưa thầy, thầy vất vả ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-198-gan-ngay-truoc-mat.html.]
Ông cụ Vương xua tay: "Đi máy bay thì vất vả gì, ngược là đấy, đến thế chắc lỡ bao nhiêu việc của ."
Giáo sư Hàn đáp: "Công tác khai quật bên em cơ bản kết thúc , phần còn cần em tham gia nữa nên lỡ việc gì ạ."
"Lần chắc thu thập nhiều cổ vật lắm nhỉ, nghiên cứu về nhà Tống chắc sẽ tiến thêm một bước dài."
Giáo sư Hàn phấn khích: "Bọn em khai quật nhiều thư họa giá trị nghiên cứu cao, bảo quản cực kỳ hảo ạ."
"Được , chuyện đó nữa, đó là công việc của , cần bảo mật."
Giáo sư Hàn : "Cũng chỉ thầy là em mới thôi, chứ khác em tuyệt đối hở môi . Thầy ơi, xe em chuẩn sẵn , chúng về khách sạn nghỉ ngơi một ngày, ngày mai em sẽ lái xe đưa thầy xuống các thị trấn phía ."
Ông cụ Vương quả quyết: "Đi luôn bây giờ , mệt, sớm tìm thấy ."
"Được ạ, mời thầy lên xe!"
Đây là đầu tiên Ngọc Khê đến thành phố H. Tuy là tỉnh lân cận với quê cô nhưng phong tục tập quán ở đây nhiều điểm khác biệt, nơi khá nhiều dân tộc thiểu sinh sống. Trên phố, cô thấy nhiều trang phục và trang sức mang đậm bản sắc dân tộc, nhiều bộ quần áo khiến cô trầm trồ.
Chiếc xe rời khỏi khu vực nội thành, chạy thẳng về hướng thị trấn nơi dân tộc thiểu cư trú.
Giáo sư Hàn : "Manh mối cuối cùng tìm là ở đây. Em đoán phân về khu vực , nhưng cụ thể là xã nào thì còn tìm những lớn tuổi để hỏi. Em cũng nhờ tra cứu ở vài xã nhưng đều kết quả."
Ông cụ Vương quả quyết: "Chúng ở gần nó , linh cảm nhất định sẽ tìm thấy."
Giáo sư Hàn thấy xót xa cho thầy nhưng nỡ tạt gáo nước lạnh. Nơi là dân tộc, nhiều tiếng phổ thông, càng hồ sơ lưu trữ thông tin, dù "gần ngay mắt" thì tìm cũng là chuyện mò kim đáy bể.
Xe đến thị trấn, giáo sư Hàn cùng ông cụ Vương trong hỏi thăm, Ngọc Khê trong xe đợi. Nơi nghèo, nghèo hơn cả quê hương cô. Đường xá trong trấn ổ gà ổ voi chằng chịt. Cô thấy những đứa trẻ chân trần, địu lưng những chiếc gùi lớn, miệng hô to những từ ngữ dân tộc mà cô hiểu. động tác cơ thể, cô đoán đứa trẻ đang bán đồ.
Ngọc Khê loại cây xanh trong gùi là gì, nhưng đứa bé nhỏ thó cõng chiếc gùi to đùng, cô thấy chạnh lòng. Cô mở cửa xe bước xuống, vẫy tay gọi. Cô bé rụt rè Ngọc Khê, đợi một lát mới dám chậm rãi bước tới.
Ngọc Khê hỏi: "Em tiếng phổ thông ?"
Ánh mắt cô bé đầy cảnh giác, mím môi: "Chị... chị mua rau ?"
Ngọc Khê sáng mắt lên, cô bé tiếng phổ thông: "Có, đây là loại rau dại gì ?"
"Rau diện điều (rau mì sợi), mười tệ một gùi ạ."
Lần đầu tiên Ngọc Khê thấy tên loại rau , lá nó thon dài, xanh mướt. Cô bé cô đầy mong chờ. Ngọc Khê xuống bàn chân cô bé, vài chỗ trầy xước rướm máu.
Ngọc Khê thấy xót xa vô cùng: "Người lớn nhà em ?"
Cô bé mím môi: "Chị mua rau ạ?"
"Mua chứ, chị mua."
Ngọc Khê vội rút tờ mười tệ trong túi đưa cho cô bé. Cô bé ngẩn ngơ tờ tiền, định đưa tay lấy thì tờ tiền ai đó cầm lấy mất.
Ngọc Khê bàn tay lớn đột ngột chìa . Đó là một đàn ông khập khiễng, trông già nua, ông che miệng ho : "Tiền trả cho cô. Tiểu Nha, theo ông nội về thôi."
Cô bé rưng rưng nước mắt: "Ông nội cần tiền khám bệnh mà."
Lúc , ông cụ Vương và giáo sư Hàn cũng bước . Ngọc Khê biểu cảm của hai là ngay: "Vẫn tìm thấy ạ?"
Giáo sư Hàn đáp: "Vẫn cần tìm thêm, em tin là sẽ tin tức của Niên Phong."
Người đàn ông già nua bỗng khựng , hỏi nhỏ: "Mọi tìm Niên Phong ?"