Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 201: GIÚP VIỆC
Cập nhật lúc: 2025-12-19 16:48:44
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ông Vương: “Là nữ nhân giúp trở về thành?”
“, một nữ nhân trẻ tuổi giúp thủ tục, ngay tại thành phố , đăng ký ở khu Hoa Dương. Nếu rời , hẳn là ngay khu Hoa Dương.”
Ông Vương nhíu mày: “Có nữ nhân đó tên là gì ?”
Trưởng phòng Hứa lắc đầu: “Tin tức đến là do lớn tuổi năm đó kể , chứ tra . Bởi vì nữ nhân đó khá xinh , nên ấn tượng sâu sắc.”
Ông Vương mím môi: “Cảm ơn nhé.”
“Ông Vương khách khí quá, xin phép về .”
“Ngọc Khê, giúp tiễn một chút.”
“Vâng!”
Ngọc Khê trở về, Ông Vương : “Bây giờ chúng khu Hoa Dương xem thử.”
“Vâng.”
Khu Hoa Dương dễ tìm, thuộc khu giàu . Người ở đây phức tạp, tìm dễ dàng hơn một chút. Tới văn phòng việc, đăng ký nhân viên, tư liệu coi như đầy đủ.
Năm đó việc quản lý nhân sự ở thành trấn nghiêm ngặt, giống nông thôn khó tra, hộ đen nhiều.
Ngọc Khê xem nhanh, họ Niên họ lớn, tìm kiếm dễ dàng hơn một chút. Nửa giờ , lật tới: “Ông nội, tìm , ông xem thử.”
Ông Vương nhận lấy, Ngọc Khê chỉ tên : “Đã từng ở hai mươi. Anh và Uông Hàm đăng ký cùng một chỗ, Uông Hàm chính là nữ nhân giúp .”
Ông Vương tâm tư khá nặng nề. Sau khi cảm ơn nhân viên công việc, đợi khỏi đơn vị, ông sâu kín : “Một nữ nhân trẻ tuổi xinh , dựa cái gì mà giúp trở về thành?”
Ngọc Khê trong lòng đáp án: “Bởi vì thích, chỉ điều mới thông .”
Ông Vương thở dài: “ , bởi vì thích, bởi vì nữ nhân trẻ tuổi xinh hơn, cho nên con trai cản trở , cần nữa. Tiểu Khê , tìm nữa. Người già , sợ hãi, sợ tìm sẽ mang đến tổn thương trí mạng cho Quân Mân. Nhiều năm như , Niên Phong hẳn là sống tệ, chừng, còn mấy đứa con. Quân Mân chỉ một , năm đó nếu con, Quân Mân chừng c.h.ế.t đói .”
Ông càng , trong lòng càng như đao cắt. Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt. Một là con trai từng gặp mặt mà ông mắc nợ, một là cháu trai sống nhiều năm, tận mắt thấy vất vả lớn lên.
Ông nội cảm thấy với con trai, nhưng quan niệm tiên nhập vi chủ. Cháu trai là do tự tay ông nuôi lớn, vị trí trong lòng nặng hơn con trai từng gặp mặt. Cho dù trong lòng thừa nhận, ông cũng , tình cảm của ông đối với con trai, nợ nần và áy náy nhiều hơn. Nếu thật sự gì về tình cảm, chỉ ảo tưởng khi đêm khuya mơ về.
Ngọc Khê trong tay nắm địa chỉ, cũng vì Niên Quân Mân đau lòng. tới bước , lùi ý nghĩa . “Ông nội, mặc kệ là cái gì, chúng đều đối mặt. Đối mặt , nếu thật sự hỏng, cắt bỏ là . vạn nhất thì ? Ông sẽ hối hận, sẽ cả một đời mang theo tiếc nuối. Chúng thể vì một phần suy đoán mà sợ hãi. Cháu tin Quân Mân dũng khí đối mặt hết thảy.”
Ông Vương trầm mặc xong, tự giễu: “Người già , trong lòng liền cảm tính, cũng càng ngày càng mềm lòng. Nghĩ nhiều, lo lắng liền nhiều, thật sự già .”
“Ông còn già , ông , Quân Mân kết hôn cơ mà!”
Ông Vương mặt ý : “ , các cháu kết hôn, hảo hảo sống, còn thấy thế hệ tiếp theo sinh , ngẫm thấy động lực.”
Mặt Ngọc Khê đỏ lên, vội vàng lái sang chuyện khác: “Vậy chúng qua đó?”
“Tốt, qua đó. xem Niên Phong là như thế nào. , năm đó rốt cuộc xảy chuyện gì. Nếu thật sự như suy đoán, vì Quân Mân mà chất vấn một phen.”
Ngọc Khê thở phào nhẹ nhõm, ông nội còn tự than vãn là .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-201-giup-viec.html.]
Số hai mươi là tiểu dương phòng (nhà kiểu Tây nhỏ), Ngọc Khê tiến lên gõ cửa. Người già bên trong mở cửa, nghi hoặc hỏi: “Các vị là?”
Ngọc Khê : “Chào ông, phiền . Chúng hỏi, nơi tên Niên Phong từng ở ?”
Người già mặc Đường trang: “ là . Các vị là?”
Ngọc Khê : “Chúng là của , nhiều năm như , vẫn luôn tìm . Vừa tra tới đây, hỏi thăm tin tức.”
Người già mở cửa: “Đây là nhà , , chuyện thể chuyện .”
Ngọc Khê đỡ Ông Vương bước . Cái tiểu viện cải tạo thành vườn rau. Ông cụ ghế gỗ, chỉ chỗ trống, "Cứ tự nhiên ."
Ông Vương cảm ơn xong, mở lời: "Chỗ là trả cho !"
Ông cụ pha : " thế, năm đó căn nhà ngon lành thế , chia cắt thành những gian phòng như chuồng bồ câu, đồ đạc thì hư hỏng hết, còn , chủ nhân , còn ở trong nhà kho. Sau khi trả , đại tu, tu sửa, nhưng vẫn kém xa hương vị ban đầu. Nào, uống ."
Ông Vương nhấp một ngụm: "Trà mới năm nay, ngon."
Ông cụ : ", mới, tự tay đấy. thấy cách ăn mặc của lão , ngay bình thường, giờ mới đến tìm con trai?"
Ông Vương đặt chén xuống: " cũng sợ lão ca chê, câu chuyện của khúc chiết lắm. cũng mới con trai còn tồn tại, tra lâu, mới dò đến tận đây."
"Ồ?"
Ngọc Khê thấy Ông Vương , vội vàng tiếp lời, kể câu chuyện từ đầu chí cuối.
Ông cụ cảm thán: "Ông trời thật phúc hậu, để ông con ruột vẫn còn tồn tại."
" thế, ơn. Lão ca, tin tức của Niên Phong? Anh ?"
Ông cụ đáp: "Anh từng ở đây một đoạn thời gian, nhưng ở bao lâu, và Uông Hàm bước . nhớ rõ , bởi vì lúc đến sợ ánh mắt khác, còn giúp ít việc vặt, cho nên ấn tượng sâu sắc. Đứa nhỏ là một thanh niên , lúc còn để cho lương phiếu. Lương phiếu thì dùng , nhưng các là của , ân tình , sẽ ghi nhớ ở các . Cũng , liệu còn thể gặp Niên Phong nữa ."
Ngọc Khê và Ông Vương liếc mắt một cái , thế thì phẩm tính của Niên Phong tệ.
Lòng Ông Vương sáng lên: "Ân tình , lão ca cứ ghi nhớ cho Niên Phong . Chỉ cần duyên, nhất định sẽ gặp . Lão ca, hỏi , từng gặp một đứa nhỏ nào , con trai của Niên Phong ?"
Ông cụ : "Có gặp, cái thứ nhỏ khá sớm trưởng thành, lên tiếng, nhưng những gì cần thì đều ."
Ngọc Khê nheo mắt . Vậy , Niên Quân Mân lạc ở đây.
Ông Vương hỏi điều băn khoăn trong lòng: "Lão ca, Niên Phong đối xử với con trai nó ? Có từng đ.á.n.h mắng ? Có lạnh lùng ?"
Ông cụ nhíu mày: "Đây cũng là điều thấy nghi hoặc. Hai cha con tương tác ít, Niên Phong cũng chỉ gọi thằng bé lúc ăn cơm thôi. Thằng bé khá sợ , nhưng nếu thằng bé thương, cũng sẽ quan tâm. Nói là lạnh lùng, thì cũng quá mức lạnh lùng."
Ngọc Khê đoán, Quân Mân sợ Niên Phong, nhất định là thấy Tôn Thiên Thiên đánh, và Niên Phong cũng chắc chắn giận cá c.h.é.m thớt. Tiểu hài tử, chỉ cần đối xử hung dữ vài , nó sẽ ghi nhớ ngay.
Điều duy nhất an ủi là, ít nhất lạnh lùng. nếu lạnh lùng, vì Niên Quân Mân độc tự lưu lạc?
Ông Vương lầm bầm: "Nếu như , vì Quân Mân một ? Không là tuyệt tình, tại chỉ mỗi Quân Mân tự lưu lạc? Lão ca, cuộc sống của Niên Phong ?"
--------------------