Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 214: BẠN CÙNG PHÒNG
Cập nhật lúc: 2025-12-19 16:48:57
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngọc Khê nắm chặt máy ảnh, "Không thừa nhận, chẳng rửa ảnh sẽ ?"
Người đàn ông cố sống cố c.h.ế.t giằng lấy máy ảnh cướp , tay Ngọc Khê mới giơ lên, đàn ông đột nhiên buông tay, Ngọc Khê theo quán tính ở mặt đất.
Người đàn ông vác túi xách chạy nhanh, máy ảnh cũng cần.
Ngọc Thanh đỡ chị gái dậy, "Chị, chị chứ!"
Ngọc Khê phủi phủi bụi, "Không , ăn ."
Trong lúc ăn cơm, Ngọc Thanh vẫn luôn mân mê máy ảnh, "Chị, đây là ai theo dõi chị !"
Ngọc Khê sớm lướt qua một vòng trong đầu, thể thuê theo dõi mấy, nhưng cô nghĩ đến, thật sự cần thiết theo dõi cô.
Khẩu âm của đàn ông , cũng ở bên thủ đô , giọng Phúc Kiến, trong đầu cô lóe lên ánh sáng, cô nhớ tới nữ thư ký hành sự quỷ dị, càng nghĩ càng cảm thấy thể.
Cô vẫn luôn xem nhẹ một , của Trịnh Quang Diệu, Trịnh Quang Diệu phế vật, vì tài sản, đương nhiên luôn luôn theo dõi Trịnh Mậu Nhiên.
Cho nên chú ý đến cô, vì thế chú ý đến các em trai, Ngọc Khê mặt mày đen , ' qua mới toại lòng ', món quà lớn , nên tặng cho Trịnh Mậu Nhiên.
Ăn cơm xong, Ngọc Khê đến tiệm chụp ảnh rửa ảnh, gấp, tổng cộng sáu mươi tấm ảnh, hai mươi tấm đầu là của cô, bốn mươi tấm là của cô và Ngọc Thanh.
Điều càng chứng thực suy đoán của cô, cô cũng cuốn tranh đấu.
Trở về cửa hàng gọi điện thoại về nhà, cô ở đây theo dõi, ở nhà nhất định , Trịnh Cầm lạnh mặt, "Nhất định là cô , , , con đưa máy ảnh cho Trịnh Mậu Nhiên, thêm dầu lửa cho hai vợ chồng ."
Ngọc Khê nhúc nhích tai, sự oán hận của kế đối với kế của cô là ít, "Vâng."
Ngọc Khê gặp Trịnh Mậu Nhiên dễ dàng, một là điện thoại, hai là Trịnh Mậu Nhiên ở , chỉ thể chờ chung kết.
Kể từ khi Ngọc Khê bắt theo dõi, theo dõi rốt cuộc cũng xuất hiện nữa, Ngọc Khê khá thất vọng.
Buổi trưa ăn cơm, Lôi Tiếu cầm khay thức ăn trở về, nhỏ bên tai Ngọc Khê: "Lúc xếp hàng bát quái, Lý Miêu Miêu sắp đảm nhận vai nữ chính , còn là phim điện ảnh của thành phố G."
Ngọc Khê, "Vậy cái giá cô trả giá nhất định nhỏ."
Lôi Tiếu c.ắ.n bánh màn thầu, " hiểu, nổi tiếng thật sự quan trọng đến ? Cô cứ quảng cáo cô , đến cũng chỉ trỏ, cô cô lập trong lớp, thì , vì nổi tiếng, đường ngay."
Ngọc Khê tiếp xúc lâu, một mánh khóe cũng hiểu, "Nổi tiếng thể mang danh dự, mang tiền tài, Lý Miêu Miêu mong chính là những thứ , như ý , cũng trở thành nữ chính."
Lôi Tiếu : "Lần Hoàng Lượng vui , Lý Miêu Miêu cuối cùng cũng quấn lấy nữa."
Ngọc Khê, "Nhanh ăn cơm ."
"Ừm."
Thời gian trôi qua, thoáng cái tới ngày chung kết, Ngọc Khê cố ý qua sớm, mắt canh chừng chủ sự, thấy Trịnh Mậu Nhiên, trộm bước qua.
Nhiễm Đặc trợ, "Lữ Tiểu thư chuyện gì ?"
Ngọc Khê nhét ảnh trong tay cho Nhiễm Đặc trợ, " nghĩ các vị sẽ cảm thấy hứng thú với thứ , chị em theo dõi, tin rằng các vị sẽ tra là ai ."
Ngọc Khê xong xoay bước , cô mới thật sự hảo tâm cho cụ thể là ai ! Có năng lực thì tự tra.
Trở chỗ , Ngọc Khê vẫn thể thấy Trịnh Mậu Nhiên đang lật xem ảnh, gì với Nhiễm Đặc trợ, Nhiễm Đặc trợ dẫn ảnh .
Ngọc Khê thu hồi ánh mắt, sân khấu thi đấu chuẩn xong.
Lần là chung kết, trực tiếp quyết top ba, hiếm thấy mở rộng nhỏ, vải dệt là ngẫu nhiên, quyết định bằng cách rút thăm, vì công bằng, đề bài là giống .
Lần cần một chút may mắn nhỏ, vải dệt loại cao cấp, đương nhiên cũng loại bình thường, sự khác biệt của vải dệt là một thử thách đối với nhà thiết kế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-214-ban-cung-phong.html.]
Ngọc Khê đầu tiên tham gia thi đấu, khá căng thẳng, cô cảm giác rõ ràng, Hà Duệ cũng đang căng thẳng.
Trong mười vị trí đầu, chỉ Hà Duệ là nhỏ tuổi nhất, sự tương tác giữa các thí sinh cũng gây áp lực tâm lý nhỏ cho Hà Duệ.
Lôi Âm vẫn luôn cấu tay Ngọc Khê, đợi đến khi cuộc thi kết thúc, tay Ngọc Khê đều vết móng tay.
Kết quả cuộc thi công bố nửa tiếng, Ngọc Khê hề thấy tay đau chút nào, mắt nháy mắt chằm chằm lên đài, nhanh kết quả lộ .
Hà Duệ quán quân, đạt hạng ba (Á quân), quán quân và Á quân đều là những từng du học nước ngoài, phù hợp hơn với gu thẩm mỹ của ban giám khảo.
Kết quả , Ngọc Khê cũng vui mừng quá chừng.
Lôi Tiếu dậy reo hò, "Hà Duệ, là tuyệt nhất!"
Hà Duệ lau mồ hôi trán, cuối cùng cũng nở nụ .
Lễ trao giải kết thúc, đến phần phỏng vấn phóng viên, trọng tâm chú ý là quán quân, Hà Duệ chỉ vài câu đơn giản.
Ngọc Khê vỗ vai Hà Duệ, "Sau , cũng sẽ truyền thông săn đón thôi."
Giữa hai hàng lông mày của Hà Duệ tự tin lên ít, "Ừm, mời."
Ngọc Khê , "Được."
Hà Duệ đoạt giải, tên công ty của Ngọc Khê cũng xuất hiện báo, Chu Linh Linh xem xem , "Nhìn xem lời đ.á.n.h giá , nhà thiết kế mới nổi, nào là tuệ nhãn nhân tài, là lời khen ngợi cao đấy!"
Ngọc Khê, " , chị, tiền lương của Hà Duệ cần tăng, chị tăng bao nhiêu là ?"
Chu Linh Linh, "Một ngàn hai một tháng, những đơn hàng tự nhận, còn thể chia phần trăm, cô thấy thế nào?"
Ngọc Khê đồng ý, "Được, thì một ngàn hai."
Hà Duệ tăng lương, vui nhất chính là Chu Đại Nữu, Ngọc Khê cảm thấy, Dì Hai nửa năm nay, sống càng ngày càng trẻ .
Phòng việc nhỏ của Hà Duệ thành lập, cũng tới kỳ nghỉ dài ngày mùng 1 tháng 10 .
Hách Phong nghỉ , dẫn Ngọc Khê mở mang kiến thức học tập, Ngọc Khê an bài xong, nghỉ là theo Hách Phong ngay.
Lần là phim cổ trang, Ngọc Khê với phận trợ lý nhỏ của Hách Phong.
Hách Phong : "Lần dẫn con đến đây, con thấy những bộ phim , chi tiết đều trọng yếu, biên kịch giỏi, nhất định chú ý tất cả các chi tiết."
Ngọc Khê ngoan ngoãn theo lưng sư phụ, trợn tròn mắt cung điện mặt, "Cái là mới xây ?"
Hách Phong gật đầu, "Ừm, để phù hợp với lịch sử, kiến tạo phục dựng theo tỉ lệ một đối năm, con thấy những hình khắc phía ? Đều là mời đại sư khắc , đây chính là theo đuổi chi tiết, chi tiết chăm chút, mới thể đưa khán giả lịch sử, , dẫn con phía xem thử."
Hách Phong giới thiệu, Ngọc Khê thật sự mở mang kiến thức, kinh ngạc, "Sư phụ, là đại chế tác đúng !"
Hách Phong gật đầu, "Ừm, con cũng đừng tưởng đạt chút thành tích đắc ý, so với đại công ty thật sự, còn kém xa lắm, xem trang phục và đạo cụ họ , chỉ là đạo cụ, mà còn là tác phẩm nghệ thuật."
Trong lòng Ngọc Khê quả thật chút vui thầm nho nhỏ, cô mới mười chín tuổi, Hà Duệ là chiêu bài sống, công ty mở rộng, trong lòng khó tránh khỏi chút đắc ý.
Ngọc Khê lúc mới hiểu thâm ý của sư phụ, sư phụ nhất định là , cho nên mới cố ý dẫn cô đến đây, là học tập, nhưng chẳng là để cô nhận rõ hiện thực .
Cô cảm thấy công ty của lợi hại, kỳ thật mặt nhiều công ty khổng lồ, ngay cả tiểu thí hài cũng tính là gì, sự phù phiếm trong mắt Ngọc Khê lắng xuống.
Hách Phong vẫn luôn chú ý đến đồ , để thất vọng.
Ngọc Khê ngang qua phòng thư họa, dừng bước chân, mắt trợn thật to.
--------------------