Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 215: Bức Tranh

Cập nhật lúc: 2025-12-19 16:48:58
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/805iDnuGEr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Hách Phong thấy tiếng bước chân theo, đầu , chỉ thấy đồ đang tranh chữ tường, "Nhìn hiểu ?"

 

Ngọc Khê chớp chớp mắt, ảo giác, hai bức tranh , thấy mà, ảnh của Giáo sư Hàn. Ngọc Khê cẩn thận quan sát xung quanh, nhẹ, " ."

 

Hách Phong cũng chút nghiên cứu về thư họa, vài , chút ngây , "Ừm, hàng nhái giống y như thật, cũng là ai nhái nữa."

 

Tim Ngọc Khê đập thịch một cái, kéo sư phụ, "Sư phụ, chúng đằng xem thử ạ!"

 

Hách Phong quyến luyến rời thu ánh mắt, "Được, đằng xem thử."

 

Ngọc Khê đợi đến góc khuất, thấy còn ai bên cạnh, mới nhỏ giọng : "Sư phụ, hai bức tranh phía thấy, trong văn vật mất , chính xác hai bức ."

 

Hách Phong nghiêm mặt, "Con nhầm chứ?"

 

Ngọc Khê gật đầu, "Không nhầm ạ, tận mắt thấy ảnh của Giáo sư Hàn, Ông Vương cũng kể cho . Vừa lướt qua vài cái, đều khớp với những gì Ông Vương . Thầy bảo giống thật, một suy đoán lớn mật, thầy xem, cái là đồ thật ?"

 

Hách Phong nheo mắt, "Nếu thật sự là đồ thật, thì đang lợi dụng đoàn phim để trốn tránh truy bắt, đó vận chuyển ngoài."

 

Ngọc Khê tim đập chân run, "Nếu thật sự là như , vụ trộm văn vật là do một tập đoàn thực hiện . Lần là ai đầu tư phim ạ!"

 

Hách Phong, "Lần là phim để kỷ niệm, công ty đầu tư ít, đều dồn tiền bộ phim . Cũng nhất định là công ty đầu tư, thể là công ty đạo cụ, cũng thể là bọn trộm cắp trộn , nhưng bất kể là loại nào, đều là phạm tội."

 

Ngọc Khê, "Trước hết xác nhận tranh là đồ thật . nghĩ, nếu là tranh thật, ở trong góc khuất, nhất định canh giữ. Cũng nhất định cố gắng đến gần xem, chỉ cần xác minh là ."

 

Hách Phong tỏ vẻ tán thưởng, "Đầu óc con phản ứng nhanh thật đấy. Chuyện , con đừng cho ai , chúng cũng đừng tin ai. Lỡ thật sự là băng nhóm, ở đây chỉ hai chúng , nguy hiểm lắm."

 

Ngọc Khê gật đầu, " ạ."

 

Hai sư đồ dạo khắp nơi. Bên bắt đầu , mới xây dựng xong, những quan hệ đều sẽ đến xem thử.

 

Ngọc Khê thấy thư họa ở ít chỗ. chỉ nhớ vài bức, còn đều ấn tượng. Càng , càng kinh hãi. Nếu đây đều là đồ thật, thì bọn chúng trắng trợn đến mức nào? Chẳng lẽ sợ khác nhận ?

 

Buổi trưa ăn cơm, Ngọc Khê vẫn còn quan tâm chuyện đó. Hách Phong nhanh đến nhà ăn, Ngọc Khê nét mặt sư phụ là thể đoán , dự đoán là sự thật .

 

Hai sư đồ ăn cơm xong, trở chỗ nghỉ ngơi. Lần là khách sạn, vì an , Hách Phong cố ý đặt hai căn phòng liền kề .

 

lén , Hách Phong dùng bút : "Chỗ treo thư họa, đều sẽ vài . Nhìn thì như đang việc, kỳ thật họ chẳng hề động đậy gì. Mỗi tiếp cận thư họa, họ đều căng thẳng ngẩng đầu lên."

 

Ngọc Khê : "Vậy bây giờ? Báo án ạ?"

 

Sắc mặt Hách Phong càng khó coi, "Chỉ sợ khó. ngoài một chuyến, máy nhắn tin đều tín hiệu. Gọi điện thoại, dự đoán dây điện thoại cũng cắt . Chúng hành động quá dễ bại lộ. Lỡ bọn chúng chạy thoát thì ? Lỡ chúng gặp nguy hiểm thì ?"

 

Ngọc Khê hít một tiếng, "Lần chuẩn vạn . Sư phụ, ở đây ít đến, liệu ai phát hiện ?"

 

Hách Phong lắc đầu, "Hôm nay nếu con thấy thư họa, thì ai cũng sẽ liên tưởng đến văn vật. Ngay cả cũng chỉ lướt qua, cảm thán một câu mà thôi."

 

"Vậy chúng thôi, đợi ngoài báo cảnh sát."

 

Hách Phong, "Ngốc quá! Con tưởng thật sự thể dễ dàng ngoài ? ngoài hỏi qua, họ là cầu đứt , sửa chữa vài ngày. dự đoán, bọn chúng nhân chứng, và những bức thư họa sẽ vận chuyển trong vài ngày tới."

 

Ngọc Khê nhíu mày, "Thật sự xong, thì leo núi thôi."

 

Sau đó Ngọc Khê tự phủ định ý kiến đó, "Một biến mất, những còn sẽ gặp nguy hiểm. Lỡ ch.ó cùng rứt giậu thì xong ."

 

Hách Phong gật đầu, "Đây chính là chỗ để ý. Lần ít đến, ít nhất cũng hai trăm , đều là những m.á.u mặt. Nếu thật sự bắt giữ hết, ảnh hưởng quá ."

 

Ngọc Khê trong lòng đều đáy (mất tự tin). Những tổ chức, trốn thoát nên trộn đoàn phim, nhất định là tất cả nhân lực. Ai , trong tay bọn vật phẩm nguy hiểm .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-215-buc-tranh.html.]

 

Hách Phong đồng hồ, "Được , về ngủ thôi, đợi ngày mai ."

 

Ngọc Khê gật đầu, "Ừm."

 

Ngọc Khê trở căn phòng, giường mà vẫn cảm thấy cảm giác an . Mặc dù trọng sinh, nhưng đây là đầu tiên cô trải qua mối đe dọa nguy hiểm ở cự ly gần.

 

Ánh nắng ban mai chiếu , Ngọc Khê thấy tiếng gà gáy, mở mắt , vành mắt đều thâm quầng, cô suốt một đêm ngủ.

 

Để che giấu, cô cố ý thoa một chút phấn để che . Cảm tạ Lôi Tiếu thường dùng đồ trang điểm trong túi của cô , nếu , cô thật sự tìm thấy đồ trang điểm.

 

Buổi sáng ăn cơm, cũng là ảo giác , luôn cảm thấy, dòng trong căng tin nhiều hơn, vị trí đều là chỗ lối .

 

Đây là đang giám sát bọn họ. Khi cầu sửa xong, thư họa nhất định sẽ vận chuyển .

 

Ngọc Khê thật sự nghĩ biện pháp, chỉ thể theo sư phụ, tiếp tục đến nơi nào đó dạo.

 

Buổi trưa ăn cơm, bàn bên cạnh thảo luận, "Thư họa thấy hôm qua, hôm nay còn nữa."

 

" hỏi công nhân, họ là sợ sờ hỏng, cho nên đều cất , khi phim sẽ lấy ."

 

"Thì , nếu là , cũng cất , dù là đồ giả cũng quý giá, mang bộ mặt thành phố, nhất định thể lừa ít nước ngoài mua."

 

Ngọc Khê xong, ngẩng đầu sư phụ, Hách Phong cau chặt mày.

 

Chỗ cần xem đều xem qua , ít đều chuyện, bắt đầu truy hỏi khi nào thể sửa xong cầu.

 

Hách Phong lên giấy, "Không biện pháp khác, chỉ thể theo, những nhất định sẽ theo dòng thành phố, chỉ cần khỏi đây, lập tức báo án."

 

Ngọc Khê, "Ừm."

 

Vài ngày còn , cảm xúc đều , chủ sự từng một an ủi, nhưng đều việc, thời gian quý giá vô cùng.

 

Ngày nghỉ cuối cùng, cầu cuối cùng cũng sửa xong.

 

Hách Phong tìm Ngọc Khê, " theo, cô báo án."

 

Ngọc Khê, " , là một phụ nữ, sẽ ai chú ý ."

 

Hách Phong lắc đầu, "Bởi vì cô là phụ nữ, cho nên . cũng luyện qua , chạy là thể. Nghe lời, ."

 

Ngọc Khê sư phụ lo lắng cho cô , c.ắ.n khóe miệng, theo lưng sư phụ.

 

Quả nhiên, công nhân đến việc, mang theo hành lý cùng . Ngọc Khê cố ý đếm thử, trời ơi, tổng cộng ba mươi .

 

Ngọc Khê dám đả thảo kinh xà, đoàn qua cầu, lái xe thì lái xe , lái xe thì đợi xe buýt.

 

Công nhân rõ ràng ý chiếm một chiếc xe, đều sốt ruột, chịu nữa.

 

Điều sợ nhất chính là phát sinh xung đột tạm thời, điều xáo trộn kế hoạch của Ngọc Khê và sư phụ. Hai bên thuận theo , bên công nhân ở càng lâu càng nguy hiểm.

 

Một bên khác, về sớm để việc, hai bên nhường nhịn .

 

Ánh mắt Ngọc Khê chiếc xe buýt, đối diện với mắt của tài xế, ngây .

 

 

--------------------

 

 

Loading...