Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 219: Kỳ Nghỉ

Cập nhật lúc: 2025-12-19 16:49:01
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Trúc ngọc màu sắc u ám, giống như mất nhiều năng lượng. Tim Ngọc Khê thùng thùng đập liên hồi.

 

Cho nên, thật sự trở về đời , thật sự gặp Lôi Tiếu, tất cả đều là thật. Bởi vì trong lòng quan tâm Lôi Tiếu nhất, cho nên vẫn luôn theo bên cạnh Lôi Tiếu.

 

Ngọc Khê sờ trúc ngọc, thấy tiếng bước chân, liền thu trúc ngọc trở về.

 

Niên Quân Mân dẫn bác sĩ . Bác sĩ kiểm tra đơn giản : “Miệng vết thương phục hồi tệ, nhưng trời nóng, luôn chú ý.”

 

Niên Quân Mân cảm ơn, tiễn bác sĩ ngoài.

 

Ngọc Khê : “ mà.”

 

Niên Quân Mân nắm tay Ngọc Khê: “Đây là thứ hai . Lại một nữa, thật sự sẽ nhiễm bệnh tim mất.”

 

Ngọc Khê xoa dịu hàng lông mày đang nhíu chặt của Niên Quân Mân: “Lần là ngoài ý , chúng cũng nghĩ đến, trong những trốn thoát . Nói cũng coi như chuyện , bắt , cũng cần vẫn luôn quan tâm nữa.”

 

Niên Quân Mân nghiến răng: “Cô còn thể .”

 

Ngọc Khê bĩu môi: “ , chẳng lẽ còn ? cảm thấy bản , đại nạn bất t.ử tất hậu phúc.”

 

Những lời còn , Ngọc Khê còn , miệng Niên Quân Mân ngăn chận . Ngọc Khê trợn tròn mắt, cằm của còn thể cảm giác râu lún phún của Niên Quân Mân. đau lòng , gần như , mới thể rõ sự tiều tụy mặt Niên Quân Mân.

 

Khoảnh khắc , hết sức bên trọn đời, đáng tiếc hiện thực đồng ý, Niên Quân Mân trách nhiệm của .

 

Ngọc Khê dùng tay ôm chặt lấy eo Niên Quân Mân. Chỉ lúc ở bên , đàn ông mới thuộc loại của .

 

Vừa hôn , thời gian hôn lâu, Ngọc Khê thể hô hấp, mới buông .

 

Gò má vốn tái nhợt, đỏ hồng ít. đỏ mặt xuống: “Lợi dụng lúc gặp nguy.”

 

Niên Quân Mân oan uổng c.h.ế.t : “ là đang hưởng thụ quyền lực của .”

 

Ngọc Khê hừ một tiếng, nhắm mắt , trong lòng đang , là dáng vẻ tiểu nữ nhân hạnh phúc.

 

Hách Phong trở về, đều thể rõ ràng cảm giác trong khí một luồng thở khác biệt, ngọt ngào. Anh cảm thán tuổi trẻ thật , nữa cảm thán bản , thật sự già .

 

Ngọc Khê ở bệnh viện viện thêm hai ngày, mới xe chuyển viện về thủ đô. Chỗ cách thủ đô cũng gần, tàu hỏa bốn giờ là tới .

 

Trở thủ đô, bởi vì Niên Quân Mân ở đó, Hách Phong liền trở về.

 

Ngọc Khê thủ tục viện, giường bệnh với Niên Quân Mân: “ trở về . Giúp gọi mấy cuộc điện thoại, dẫn một ít quần áo tới đây. cảm thấy quần áo của sắp thiu .”

 

Niên Quân Mân: “Cô tiêm , sẽ trở về ngay.”

 

“Ừm.”

 

Phòng bệnh bốn , Ngọc Khê là phẫu thuật lớn gì, sắp xếp ở tầng ba. Trong phòng bệnh, tất cả đều là những thương ngoài ý .

 

Ngọc Khê chiếc giường bệnh trống bên cạnh, luôn cảm thấy cái túi giường bệnh quen mắt. Đang nghĩ ở từng thấy qua, Tôn Thiên Thiên đẩy xe lăn , xe lăn đang tiểu nam hài.

 

Cánh tay tiểu nam hài băng bó. Ngọc Khê cạn lời trời. Cái duyên , nào đến bệnh viện cũng thể gặp. thấy khó hiểu, Tôn Thiên Thiên một đứa nhỏ cũng chăm sóc ?

 

Tôn Thiên Thiên cũng nghĩ đến việc gặp Ngọc Khê. Thấy Ngọc Khê đang tiêm, ánh mắt đối với Ngọc Khê đặc biệt mật: “ Điềm Điềm , cô dùng thủ đoạn thu mua cửa hàng của cô với giá thấp?”

 

Ngọc Khê điều chỉnh tư thế một chút, để bản thoải mái hơn một ít, đáy mắt lóe lên: “Cô ?”

 

Tôn Thiên Thiên cảm xúc kích động: “Thật sự là cô?”

 

Ngọc Khê thấy thích để ý đến Tôn Thiên Thiên. nghi ngờ, Tôn Thiên Thiên thu mua, một chút động tĩnh nào, ngay cả tìm cũng từng tìm , điều mới cổ quái.

 

Vương Điềm Điềm thể nhẫn nhịn tính tình. còn tâm tư nghĩ đến Vương Điềm Điềm cơ đấy. Hiện tại nghĩ đến Tôn Thiên Thiên, một hồi nữa Quân Mân trở về .

 

Ngọc Khê đang nghĩ, thấy tiếng Vương Cừu: “Ngăn chặn ở cửa cái gì, còn .”

 

Ngọc Khê: “.......”

 

nhất định là cửa xem hoàng lịch. Bất đúng, gần đây đang gặp vận rủi, thế mà cũng thể gặp .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-219-ky-nghi.html.]

 

Tôn Thiên Thiên đẩy đứa nhỏ phòng bệnh, Vương Cừu cũng thấy Ngọc Khê, giọng điệu âm dương quái khí: "Lữ lão bản, lâu gặp."

 

Ngọc Khê đ.á.n.h giá Vương Cừu. Giữa lông mày Vương Cừu rõ: Ngày tháng của . Cũng , vụ ở Lưu Ly Xưởng, ông nội Vương vận dụng ít quan hệ, Vương Cừu đừng hòng lăn lộn ở Lưu Ly Xưởng nữa. Mất nguồn gốc tiền bạc, ngày tháng .

 

Ngọc Khê cảm thấy hả , dựa giường bệnh, mắt lạnh Vương Cừu.

 

Vương Cừu nheo mắt, đ.á.n.h giá Ngọc Khê, ánh mắt chai dịch truyền đang treo, mặt tối sầm . Ngọc Khê : "Thế nào, động thủ trong bệnh viện ?"

 

Ngọc Khê hối hận ghê, thế thì nên thuyết phục Niên Quân Mân bệnh viện quân đội, cứ nhất quyết đòi đến bệnh viện thành phố, chỉ vì nó gần nhà.

 

Bây giờ thì , nếu thật sự động thủ, miệng vết thương nhất định sẽ rách dứt.

 

Vương Cừu chế nhạo: " dám, Lữ lão bản bây giờ, còn là nha đầu ranh con ngày nữa. Cô đây quan hệ quan hệ, bản lĩnh lớn lắm cơ!"

 

Ngọc Khê tự động lọc bỏ giọng điệu chanh chua của Vương Cừu. Chỉ cần dám động thủ là . Cô liếc đồng hồ bằng ánh mắt còn , nửa giờ trôi qua, Niên Quân Mân cũng sắp trở về .

 

Vương Cừu cứ ở chiếc ghế xa Ngọc Khê, đầu óc Ngọc Khê căng như dây đàn, khỏi khó chịu đến mức nào.

 

May mà Niên Quân Mân trở về nhanh. Ngọc Khê thở phào nhẹ nhõm. Niên Quân Mân thấy áp suất khí giữa Tôn Thiên Thiên, Vương Cừu và Ngọc Khê thập phần thấp, lo lắng hỏi Ngọc Khê: "Em chứ!"

 

Ngọc Khê lắc đầu: "Không ."

 

Chu Linh Linh theo , lo lắng hỏng hết cả. Cô t.ử tế kiểm tra: " dám để em ngoài nữa . Em xem, ngoài một chuyến mang thương tích trở về, em thật sự dọa c.h.ế.t ."

 

Ngọc Khê vội vàng giải thích: "Lần là ngoài ý , thật sự là ngoài ý , chị họ, bảo chứng nữa ."

 

Chu Linh Linh giữ thái độ hoài nghi với Ngọc Khê: "Lời của em thể tin cao."

 

Ngọc Khê lè lưỡi: "Cô nhỉ!"

 

"Mẹ , định giấu . Hừ, em đáng lẽ dạy dỗ một trận, để em cẩn thận nữa."

 

Ngọc Khê: "Cô ."

 

"Biết , đang ở nhà nấu canh cho em đấy. Xem cô đến sẽ mắng em thế nào."

 

Ngọc Khê nũng: "Chị họ và cô mới nỡ mắng . Chị xem thương , đáng thương bao."

 

Chu Linh Linh tức giận chọc trán Ngọc Khê. Ngọc Khê kêu "ai da" một tiếng, Chu Linh Linh liền căng thẳng, cũng còn giữ vẻ mặt nghiêm nghị nữa: "Ở đau ?"

 

Ngọc Khê: " chỉ là ngửi thấy quần áo chịu nổi . Chị họ, vệ sinh, giúp quần áo !"

 

Chu Linh Linh trợn mắt, nhưng em họ đáng thương hề hề như , cơn giận lớn đến mấy cũng phát . Cô đỡ Ngọc Khê: "Đi, mang đến hết ."

 

Niên Quân Mân chỉ chai dịch truyền: "Sắp truyền xong , đợi truyền xong , miễn cho lệch kim."

 

Chu Linh Linh xuống: "Được, đợi một hồi."

 

Lúc Ngọc Khê mới chú ý đến Vương Cừu. Vương Cừu đổi chỗ từ lâu . Cô ngay mà, nếu Niên Quân Mân đến, cái tên đang mưu tính cái trò xa gì nữa!

 

Mắt Tôn Thiên Thiên cứ chằm chằm Niên Quân Mân. Niên Quân Mân trực tiếp lưng , Tôn Thiên Thiên mới thu ánh mắt, đổi là ánh mắt trừng ác liệt của Vương Cừu.

 

Truyền dịch xong, Ngọc Khê quần áo trở về, lau đơn giản, lúc mới cảm giác sống .

 

Hai ngày , Niên Quân Mân nhưng thật giúp việc, nhưng sư phụ cứ canh giữ, Niên Quân Mân chỉ thể ngoan ngoãn.

 

Đến giữa trưa, bụng Ngọc Khê đói . Chu Linh Linh dậy: " mua cơm."

 

Niên Quân Mân : "Phiền chị ."

 

Anh thật sự lo lắng Ngọc Khê ở đây, đợi ăn xong buổi trưa, chuẩn đổi phòng bệnh.

 

Nửa giờ , Ngọc Khê thấy tiếng giày cao gót, tưởng là chị họ trở về, nhưng khi thấy , cô thấy buồn bực. Lần thì đủ bộ ...

 

 

--------------------

 

 

Loading...