Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 220: Đủ mặt

Cập nhật lúc: 2025-12-19 16:49:03
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7Kq3X8wB6O

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Vương Điềm Điềm đôi giày cao gót bảy phân, gót mảnh mai kiểu mới nhất, Ngọc Khê thấy cứ như thể nó thể gãy bất cứ lúc nào. Cô dời mắt khỏi đôi giày, Vương Điềm Điềm ăn mặc thời trang, thu hút ánh mắt trong phòng bệnh.

 

Tôn Thiên Thiên thấy con gái thì vui vẻ, bà hiểu , cuộc sống của bà , quan hệ trực tiếp với con gái. “Điềm Điềm, nhanh qua đây .”

 

Đáng tiếc Vương Điềm Điềm chẳng thèm để ý đến Tôn Thiên Thiên, thấy Ngọc Khê, mắt Vương Điềm Điềm sáng.

 

Ngọc Khê, “...”

 

Đây là tình huống gì? Thấy cô định xé xác , ngược còn kích động hơn cả thấy tiền.

 

Vương Điềm Điềm cố nén kích động, cô mới quan hệ giữa Lữ Ngọc Khê và Trịnh Quang Diệu. Nếu sớm, cô đắc tội gì chứ. Từ khi , cô nghĩ cách để hàn gắn quan hệ với Lữ Ngọc Khê.

 

Hôm nay cô hứng chí đến bệnh viện, để thể hiện địa vị ở nhà, ngờ gặp Lữ Ngọc Khê. Cô nén kích động, cố gắng diễn cảnh quan tâm cho thật giống thật, “Đây là ? Bị bệnh ? Hay thương? Sao chăm sóc cho bản , mà lòng thấy khó chịu quá.”

 

Ngọc Khê, “...?”

 

Vương Điềm Điềm uống nhầm t.h.u.ố.c ? Lại nhập vai diễn viên kịch ?

 

Vương Điềm Điềm lục túi, tiện tay lấy một xấp tiền, nhét tay Ngọc Khê, “ viện, đến vội vàng, cũng mua trái cây. Cầm tiền , thích gì thì tự mua, đến thăm cô, sẽ mua trái cây.”

 

Ngọc Khê, “...”

 

Vương Điềm Điềm mang cho cô một loại ảo giác, giống như là ảo giác của bậc trưởng bối đang cô, thật là lạnh gáy.

 

Mắt Tôn Thiên Thiên trợn tròn, “Điềm Điềm, con đang ? Em trai con bệnh, con cứ lữa mãi mới chịu đến, xin con một chút tiền, con chỉ cho mấy trăm mấy trăm, bây giờ cho ngoài, một là hơn một ngàn.”

 

Vương Điềm Điềm lườm chẳng nên trò trống gì, “Mẹ, , Tiểu Khê ngoài, chừng, chúng một nhà đấy!”

 

Ngọc Khê nhướng mày, hiểu, nhất định là Trịnh Quang Diệu, xem Vương Điềm Điềm bám chặt lấy Trịnh Quang Diệu .

 

Một thời gian , Vương Điềm Điềm còn nghĩ cách để đ.á.n.h bại , bây giờ thì , ngược quan tâm đến , mặt lợi ích, cừu hận gì đó, đều là rác rưởi, Vương Điềm Điềm diễn giải hảo điều .

 

Vương Điềm Điềm thừa lúc Tôn Thiên Thiên ngây , hòa ái với Ngọc Khê: “ cũng mới Quang Diệu về quan hệ của hai , đúng, chẳng , thì vô tội ? Bây giờ , hy vọng thể hóa giải thù hận, một nhà hòa thuận vui vẻ.”

 

Ngọc Khê cảm thấy, cô cần thiết vạch trần sự hiểu lầm của Vương Điềm Điềm, miễn cho ngày nào cũng đến thấy ghê tởm, “Cô thể hiểu lầm gì đó, và Trịnh Quang Diệu quan hệ, ừm, là về mặt huyết thống.”

 

Vương Điềm Điềm mỉm , “ đều cả, nhưng kế của cô là chị em, thì hai vẫn quan hệ. Không huyết thống, thì cũng là và cháu ngoại gái mà, huống hồ, Quang Diệu , ông cụ nhiều gặp cô, nhất định là coi trọng cô.”

 

Ngọc Khê, “...”

 

thể , Trịnh Mậu Nhiên trong lòng bóp c.h.ế.t , mới là thật ? Coi trọng , đừng đùa nữa.

 

Vương Điềm Điềm tiếp tục , “Quang Diệu còn , còn bằng cô.”

 

Ngọc Khê lướt qua lời của Vương Điềm Điềm trong đầu một nữa, Vương Điềm Điềm đầy ẩn ý, “Đừng động tâm tư với nữa, cô với , lợi dụng để lộ mặt mặt Trịnh Mậu Nhiên, từ đó leo lên thượng vị, con đường là đường c.h.ế.t.”

 

Vương Điềm Điềm vạch trần tâm tư, thầm mắng trong lòng, cô nương bình thường nịnh hót như sớm bay bổng , chỉ Lữ Ngọc Khê vẫn tĩnh táo như thế. Mắt cô lóe lên, “Cho dù thượng vị, đối với cô cũng chỗ , chỉ cần giúp thượng vị, thể giúp cô tăng nhanh phát triển, đôi bên cùng thắng.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-220-du-mat.html.]

Ngọc Khê nheo mắt, “Tại chọn ?”

 

Vương Điềm Điềm đảo mắt, “Bởi vì chúng cũng coi như là quen cũ .”

 

Ngọc Khê chế nhạo trong mắt, "Cô , . Cô chọn , thứ nhất, và nhà họ Trịnh quan hệ huyết thống. Trịnh Mậu Nhiên gặp , cũng bất kỳ ích lợi uy h.i.ế.p nào đối với Trịnh Quang Diệu. Thứ hai, cô hợp tác với , nhân tiện gián điệp ngóng tin tức nhà chúng , thể lấy lòng của Trịnh Mậu Nhiên, vì thế đến vài phần kính trọng, đạt tới thượng vị. Đối với cô mà , đây là song thắng. Bất luận điểm nào thành, cô đều thành công. Chỉ cần cô thành công, cô thể một cước đá văng , hoặc là báo thù . Cô và song thắng, trong kế hoạch của cô, thắng chỉ chính cô."

 

Vương Điềm Điềm nắm chặt túi xách, sắc mặt cực kỳ kém cỏi. Cô tưởng tâm tư che giấu , Lữ Ngọc Khê lột sạch sẽ. Cô cứng ngắc mặt, "Cô đang cái gì, hiểu."

 

Ngọc Khê lướt ngón tay sấp tiền, "Lúc còn giả vờ, thì còn ý tứ gì nữa. Mấy ngày gặp, bản lĩnh của cô tăng ít. Vừa mới suýt nữa cô lừa gạt, quả nhiên, khi l..m t.ì.n.h nhân, tâm cơ cũng tăng theo."

 

Mặt Vương Điềm Điềm đỏ bừng, "Quang Diệu kết hôn, là bạn gái của ."

 

Ngọc Khê "ồ" một tiếng, âm kéo dài khá lâu, rõ ràng là tin.

 

Vương Điềm Điềm thấy ánh mắt xem cô bất đúng, nóng nảy, "Đây là thật, Quang Diệu thật sự kết hôn, cô thể hỏi ông."

 

Ngọc Khê nhíu chặt mày. Trịnh Quang Diệu tuổi nhỏ , tuổi , kết hôn, chuyện chút qua .

 

Cô càng nghĩ càng cảm thấy, bên trong chuyện , nhất định điều cô . Tại Trịnh Quang Diệu đột nhiên đến đại lục? Tại bên cạnh Trịnh Mậu Nhiên theo dõi, tại Trịnh Quang Diệu kết hôn?

 

Từng cái tại , giống như từng tấm lưới liên kết chặt chẽ với , cô rõ, thì cỡi từng cái một.

 

càng nghĩ, Ngọc Khê càng chìm trầm tư. Lần chỉ là trực giác nữa, phỏng đoán của cô cũng cho , vô tình, cô phát hiện vấn đề lớn.

 

Mà vấn đề khả năng liên quan đến kế. Càng nghĩ, giống như cô thấy mắt những tấm lưới vô tận quấn chặt , đang chờ cỡi .

 

Vương Điềm Điềm thấy Ngọc Khê đáp , nóng nảy, " là thật đấy."

 

Ngọc Khê cắt ngang dòng suy nghĩ, thu liễm tâm thần, "Cho dù cô là thật, phỏng đoán của cũng là đúng. Tâm tư của cô động là vô dụng. Trịnh Mậu Nhiên đối với hề sự thưởng thức nào. Tin thì tùy, đừng đến phiền ."

 

Ngữ khí của Ngọc Khê kém. Cô chỉ cần nghĩ đến một bí ẩn lớn, nhất là liên quan đến kế, trong lòng cô thấy bực bội rõ nguyên do.

 

Vương Điềm Điềm cũng ý thức , chỉ thông minh của cô đấu Lữ Ngọc Khê. Vốn tưởng rằng thấy nhiều chim oanh yến yến đấu đá lâu như , tính toán tăng lên, nhưng khi thật sự đối đầu, mới một hiệp Lữ Ngọc Khê tháo dỡ. Cô thầm hận ghê gớm, dẫm giày cao gót, xoay .

 

Ngọc Khê : "Đợi một chút."

 

Vương Điềm Điềm đầu , "Còn gì nữa?"

 

Ngọc Khê rung rung sấp tiền trong tay, "Lấy tiền về ."

 

Vương Điềm Điềm tức c.h.ế.t , mặt đen sì, trở về. Cô quên mất tiền. Thà cho ch.ó ăn, cũng cho Lữ Ngọc Khê. Người cô hận nhất, Lữ Ngọc Khê.

 

Ngọc Khê đưa tiền cho Vương Điềm Điềm, Vương Điềm Điềm cầm lấy, Tôn Thiên Thiên chạy tới, "Đưa cho ."

 

Vương Điềm Điềm vững ngã, ôm bụng.

 

 

--------------------

 

 

Loading...