Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 223: Nghĩ cũng đừng nghĩ
Cập nhật lúc: 2025-12-19 16:49:06
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/805iDnuGEr
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngọc Khê ăn từng cái miệng nhỏ, trong lòng đang tính toán xem nên thế nào, nhưng mỗi đối diện với đôi mắt sâu thẳm của Niên Quân Mân, những lời thật vất vả cân nhắc đều trở nên vô dụng.
Niên Quân Mân động thủ dọn đĩa, “Nếu động tay, cô thể ăn hết cả đêm đấy.”
Ngọc Khê, “.......”
Niên Quân Mân bưng đĩa lên, “ rửa bát đây, cô thể ngẫm xem nên với thế nào.”
Ngọc Khê dứt khoát, Niên Quân Mân tinh ranh lắm, cô nghĩ nhiều hơn nữa cũng vô ích, chi bằng thẳng , dù sớm muộn gì cũng , “Rửa nhanh lên.”
Niên Quân Mân, “....... Được.”
Ngọc Khê trở về xuống, thở dài, thật cảm giác thành tựu gì cả, cứ tưởng thể giấu thật lâu cơ, kết quả, Niên Quân Mân trở về phát hiện .
Niên Quân Mân ở ghế, “Nói !”
Ngọc Khê hắng giọng, “Đã tìm thấy ........”
Ngọc Khê ngắn gọn, những điều vô ích, “Quá trình là như , ông Vương là ông nội ruột của , Niên Phong nước ngoài từ năm 1980 . Hai vị ông nội cho là sợ phân tâm. Bây giờ, ông Niên cho ông Vương , là ông Vương mất hy vọng.”
Niên Quân Mân chìm im lặng, Ngọc Khê xong mấy phút mà vẫn lên tiếng. Ngọc Khê càng đợi càng lo lắng, “Quân Mân, Quân Mân, chứ!”
Niên Quân Mân ngẩng đầu, “Không , thể chuyện gì chứ, bọn sớm bước khỏi cuộc đời , thèm để ý.”
Ngọc Khê nắm lấy tay Niên Quân Mân, “Nói dối, để ý Tôn Thiên Thiên, nhưng để ý Niên Phong. Ánh mắt lừa khác .”
Niên Quân Mân cúi đầu, “Quân t.ử như ngọc, cho nên gọi là Quân Mân.”
Ngọc Khê sửng sốt một chút, phản ứng , “Niên Phong đặt ?”
Niên Quân Mân, “ , ký ức mơ hồ , nhưng đôi khi cũng mơ, mơ thấy sờ vuốt đầu , cho ý nghĩa của cái tên, bảo quân tử.”
Ngọc Khê c.ắ.n môi, “Kỳ thật, nghĩ Niên Phong là .”
Niên Quân Mân nắm tay Ngọc Khê dùng một chút lực, nhanh thả lỏng, “Ai mà !”
Vấn đề trong lòng Ngọc Khê tới bên miệng, cô hỏi, Quân Mân lạc như thế nào, rốt cuộc xảy chuyện gì, Quân Mân nhất định nhớ rõ điều gì đó, chỉ là đang bài xích.
Trong phòng an tĩnh , đột nhiên, Niên Quân Mân hỏi, “Năm 1980, kết hôn, một đứa con ?”
Ngọc Khê gật đầu, “Ừm.”
Niên Quân Mân gì nữa, đột nhiên , “Được , chỉ hỏi thôi, đừng lo lắng nữa. Hai mươi năm trôi qua, chẳng cũng sống đến bây giờ ? Hiện tại ông nội ruột cũng là lời to . Ngày mai trở về sẽ nhận ông, cũng để ông cụ vui vẻ một chút, con trai kiếp dự đoán gặp , cháu trai cũng cần nhận.”
Ngọc Khê hỏi, “Vậy đổi họ ?”
Niên Quân Mân lắc đầu, “Tên của đều đưa hồ sơ , thể đổi . Sau con cái chúng thể mang họ Vương, cũng coi như kế thừa huyết mạch nhà họ Vương.”
Ngọc Khê nhíu mày, “Vậy còn ông Niên thì ?”
Niên Quân Mân , “Ông Niên sẽ thèm để ý , đương nhiên nếu thể sinh hai đứa con thì , một đứa họ Vương, một đứa họ Niên, nếu một sinh đôi thì .”
Ngọc Khê đầy vạch đen trán, “Đừng nghĩ nữa, nhà từng sinh đôi .”
Niên Quân Mân để ý trong lòng, “Mai hỏi ông xem .”
Ngọc Khê, “........ Anh hiểu, nghĩ sớm quá ? Muốn kết hôn, ít nhất hai năm nữa.”
Niên Quân Mân nhếch khóe miệng, “Không còn sớm , cô xem, thoáng cái một năm rưỡi sắp trôi qua .”
Vành tai Ngọc Khê đỏ lên, quả thật là , thời gian trôi quá nhanh, một năm rưỡi thoáng cái qua .
Ngọc Khê ngủ dậy, buồn ngủ chút nào, nghĩ chuyện với Niên Quân Mân. Hai cứ trò chuyện, quên cả thời gian. Niên Quân Mân thấy Ngọc Khê ngáp, “Mười giờ , mau ngủ !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-223-nghi-cung-dung-nghi.html.]
Ngọc Khê lắc đầu, “ buồn ngủ, ở bên thêm một hồi nữa. Anh các ông cũng còn tính, bây giờ chỉ còn và thôi, .”
Niên Quân Mân xong, trong lòng mềm nhũn, cũng tâm tư tương tự, thức cả đêm ngủ cũng , cứ thế canh giữ, trong lòng mới yên tâm, “Vậy thì ngủ.”
Ngọc Khê ngọt ngào: "Vậy chuyện gì đó phấn chấn , mua nhà , mua căn nhà thật lớn. vận dụng tiền và Niên gia gia tồn tại ở chỗ , coi như mượn, cuối năm sẽ trả cho hai ."
Niên Quân Mân bật : "Được , em giở trò với . Ban đầu hết là của em mà."
Lần Ngọc Khê tỉnh táo, một cái hoảng hốt, lỡ lời , khan: "Anh nhầm ."
Niên Quân Mân tin lời Ngọc Khê: "Thế , tiền của và ông, em cứ trực tiếp mua nhà, coi như mua. Không đủ thì em thêm nữa một ít, phát tiền lương chậm rãi trả em."
Ngọc Khê trợn mắt: "Anh gì thế?"
"Nói đến mua nhà cưới! coi như , nếu thế , em thể vẫn luôn giữ tiền cho mãi."
Ngọc Khê thầm mắng trong lòng, tự nhủ mơ hồ, chỉ thể thành thật lời Niên Quân Mân: "Được, tiền của mua, bù phần chênh lệch, sổ hồng tên hai ."
Niên Quân Mân nghĩ đến sổ hồng là tên hai , trong lòng vui sướng : "Tốt."
Ngọc Khê nghĩ nghĩ trong lòng, mua căn lớn, danh nghĩa công ty cũng mua. , đúng, còn nhị cữu mợ một nhà nữa, đừng mua ở địa phương nữa, mua đường Phú Nguyên , nếu thật sự với năng lượng mà thẻ tre Ngọc Trúc tiêu hao .
Niên Quân Mân véo má Ngọc Khê: "Nghĩ gì mà vui thế?"
Ngọc Khê ngây ngô: "Nghĩ đến phát tài chứ."
Niên Quân Mân : "Em còn mơ mộng phát tài ?"
" , ai mà mơ mộng phát tài?"
" thì ."
Ngọc Khê: "..."
Được , Niên Quân Mân thật sự !
Cuối cùng Ngọc Khê thật sự chịu nổi, ngủ , mấy giờ cũng . Sáng dậy, Chu Linh Linh ghé sát tai Ngọc Khê nhỏ: "Sáng nay , Quân Mân vẫn luôn canh chừng em, mắt hề rời khỏi em. Lần , em thật sự dọa sợ c.h.ế.t khiếp ."
Ngọc Khê: " cũng nghĩ đến, hai đều gặp Quân Mân, cũng cố ý dọa ."
Chu Linh Linh nghĩ nghĩ: " thấy hai , vận mệnh là gắn kết với đấy!"
Ngọc Khê đồng tình, mạng của Niên Quân Mân là do cô cứu mà, là độc quyền của riêng cô một , càng nghĩ trong lòng càng ngọt ngào.
Niên Quân Mân ăn sáng cùng Ngọc Khê xong, trở về nhận với Vương gia gia.
Ngọc Khê thấy chị họ sắp , vội vàng gọi: "Chị họ, chị họ, bàn bạc với chị chút chuyện. Tiền thuê nhà của chúng chỉ đến khi nghiệp đại học thôi, chuẩn địa phương để việc. nghĩ, nhân lúc vốn lưu động trong tay đủ, mua nhà , thế nào cũng địa điểm việc thuộc loại của riêng ."
Chu Linh Linh nhíu mày: "Đến kỳ mua cũng muộn."
"Giá nhà bây giờ mỗi năm một khác, mua sớm chính là kiếm tiền."
Chu Linh Linh: "Vậy , trở về tính toán, trở về với em."
Ngọc Khê gật đầu: "Ừm."
Lữ đại cô đưa Chu Nghiêu học , trong nhà chỉ còn Ngọc Khê một , thật sự ý tứ gì. Cô tự lật sổ bút , ghi những gì thấy, miễn cho quên mất.
cầm bút lên đặt xuống, giấu ở ? Bị khác thấy, cô giải thích thế nào? Quá nguy hiểm.
Cách thỏa nhất chính là tự hồi tưởng một một , ghi nhớ một ít điều quan trọng. những gì thấy nhiều lắm, ấn tượng sâu sắc thật sự mấy. Mở mắt , thể trở về một , là cơ duyên , thể mong cầu nhiều lắm.
Ngọc Khê tối qua ngủ ngon, mơ mơ màng màng đợi cô Lữ trở về ngủ tiếp, cho đến khi Niên Quân Mân trở về, Vương gia gia cũng tới .
Niên Quân Mân đỡ Ngọc Khê dậy: "Tỉnh , đúng lúc, ông mang đồ đến cho em."