Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 227: Ly hôn

Cập nhật lúc: 2025-12-19 16:49:24
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ôn Vinh? Ngọc Khê vô cùng kinh ngạc. Cô nhớ Ôn Vinh là tân sinh viên trường Thủ Ảnh, nhưng ở trong trường cô từng gặp nào. Sau hỏi thăm mới vốn hề đến báo danh. Giờ mới đến ?

Lôi Âm hỏi nhỏ: "Ai thế? Trông vẻ với ."

Ngọc Khê đáp: "Gặp một , để tớ xem ."

Ôn Vinh ngoại hình khá, khiến ít nữ sinh trong lớp liếc .

Ngọc Khê bước ngoài: "Tìm chị việc gì ?"

Ôn Vinh mặc một chiếc sơ mi trắng, mang cảm giác cực kỳ sạch sẽ và thanh khiết: "Em đến báo danh , định qua gặp học tỷ một chút. Chị cũng dễ tìm thật đấy, em mới hỏi hai tên chị , chị nổi tiếng lắm."

Ngọc Khê tựa cửa. Ngồi suốt một buổi sáng khiến vết thương lưng cô khó chịu: "Chắc chuyên môn đến để nịnh nọt chị đấy chứ?"

"Đâu , em đến để tạo 'sự hiện diện' mặt học tỷ thôi mà."

Ngọc Khê: "......"

Ôn Vinh nhận xét: "Học tỷ, sắc mặt chị lắm, chị khỏe ?"

"Cũng . Nếu việc gì thì để lúc khác gặp nhé, bọn chị ăn cơm đây."

"Vâng, hẹn gặp học tỷ."

Ôn Vinh , Lôi Âm sáp : "Khoa biểu diễn ?"

"Không, khoa đạo diễn. Đi thôi, ăn cơm xong tớ còn tiêm và t.h.u.ố.c nữa."

"Thấy vẻ mệt, để tớ dìu."

Ngọc Khê đặt tay lên vai bạn: "Thật sự là khó chịu, mấy ngày nay quen , lâu một chút là vết thương nhức."

Sau khi tiêm xong, Lôi Âm mới hỏi: "Giờ ngoài, thật , chuyện của Lý Miêu Miêu là thế nào?"

Ngọc Khê cẩn thận điều chỉnh tư thế : "Tớ cũng chỉ là đoán thôi..."

Sau khi xong, Lôi Âm cũng trầm ngâm: "Tớ thấy đoán tám chín phần mười là đúng . Lý Miêu Miêu đời nào cam chịu để Vương Điềm Điềm sai bảo ."

Ngọc Khê tiếp: "Còn cả vụ quảng cáo nội y nữa. Dù đó là lựa chọn của cô , nhưng đàm tiếu nhiều thì tâm lý tiêu cực sẽ ngày càng nặng. Vốn dĩ hai đó hiềm khích, Lý Miêu Miêu bí mật thành công của Vương Điềm Điềm nên chuyện đào chân tường là quá bình thường, huống hồ Trịnh Quang Diệu vốn là kẻ ăn tạp."

Lôi Âm vẫn khó tin: "Trịnh Quang Diệu thật sự là con của Trịnh Mậu Nhiên ? Tớ cứ thấy sai sai thế nào ."

Ngọc Khê đáp: "Tớ cũng tin."

"Sao tớ lời cứ như kiểu ẩn ý gì nhỉ? Hay là phát hiện điều gì ?"

Ngọc Khê chỉ cảm nhận từ những sự việc gần đây: "Nói là phát hiện thì cũng chút ít, nhưng tớ cũng dám chắc."

"Thôi bỏ qua , chuyện khác. Đợt nghỉ lễ bọn tán dóc kỹ, để tớ kể cho tin về Hà Giai Lệ nhé!"

Ngọc Khê vốn , nhưng nghĩ đến cuộc đời của Lôi Tiếu mà từng thấy ở kiếp , cô thấy tức giận: "Bà giở trò gì nữa?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-227-ly-hon.html.]

Lôi Âm nhớ tới bộ dạng t.h.ả.m hại của Hà Giai Lệ mà giấu nổi vẻ đắc ý: "Lần Hà Giai Lệ giở trò, mà là bà nội Lôi và ông bố bạc tình của tớ. Bố tớ bây giờ thiếu vốn nữa, ông với Hà Giai Lệ vốn rạn nứt, giờ Hà Giai Lệ mất chỗ dựa là Vương Điềm Điềm, thế là bố tớ đang đòi ly hôn!"

"Ly hôn?"

Lôi Âm khẩy: " thế, bố tớ khôn lắm. Tớ cho , nếu mà nhận Hà Giai Lệ thì bố tớ vì lợi ích chắc chắn sẽ cung phụng bà . Tiếc , Hà Giai Lệ nắm trong tay quân bài đ.á.n.h thua trắng tay. Giờ tiền riêng của bà cũng chẳng còn, nếu ly hôn thì bà sẽ tay trắng."

Ngọc Khê khẳng định: "Dù bà đến nhận tớ từ lúc khai giảng chăng nữa, tớ cũng sẽ bao giờ nhận bà ."

Lôi Âm thắc mắc: "Tại ?"

Ngọc Khê là vì sống thêm một đời? Cô trả lời, Lôi Âm tự suy luận: "Cũng đúng, năm đó bà bỏ rơi , nhận là ."

Ngọc Khê tò mò: "Sao chắc chắn bà sẽ tay trắng?"

Lôi Âm hào hứng: "Vì ngoại tớ đấy! Năm đó Hà Giai Lệ bước chân nhà họ Lôi, ngoại tớ hiền. Hà Giai Lệ cứ luôn mồm rêu rao là yêu thật lòng vì tiền, thế là lúc cưới ký giấy cam đoan. Dù luật pháp lúc đó thiện, nhưng ngoại tớ cao tay lắm, tất cả tài sản của Lôi Quốc Lương đều chỉ tên ông , Hà Giai Lệ chẳng xơ múi gì, giờ thì ngớ ."

Ngọc Khê bật : "Tớ bảo mà, ngoại thể để Hà Giai Lệ nhà dễ dàng thế."

Lôi Âm nhếch môi: "Ý của ngoại là để bà nhà thì mới dễ kìm kẹp. Chỉ cần ngoại nắm thóp bố tớ thì Hà Giai Lệ dám đối xử tệ với tớ. Hơn nữa ngoại nếu bố tớ cưới bà mà cưới một môn đăng hộ đối khác, lỡ đối xử tệ với tớ thì ?"

Ngọc Khê học thêm khối chuyện, khâm phục : "Ngoại đúng là vì mà lo bạc cả đầu."

Lôi Âm tiếp lời: "Thế nên tớ mới hiếu thảo với ngoại tớ chứ. Tớ bảo , Hà Giai Lệ giờ đang giở đủ chiêu lóc, loạn, đòi thắt cổ, ngày nào cũng như diễn tuồng . Tiếc là bố tớ càng già càng coi trọng lợi ích, chuyện bốc đồng duy nhất đời ông là ngoại tình với Hà Giai Lệ, chắc giờ ông cũng hối hận xanh ruột !"

Ngọc Khê hỏi: "Xưởng của Lôi Quốc Lương vẫn định tự đóng gói xuất khẩu ?"

Lôi Âm đáp: "Tớ ngoại nhắc qua là vẫn tự xuất khẩu. Tham vọng của ông lớn lắm! Tớ thấy cái khó khăn mới vượt qua chẳng mấy chốc sẽ thiếu vốn cho mà xem."

Nụ của Ngọc Khê sâu thêm: "Xuất khẩu dễ , nhất là khi nước ngoài đang đ.á.n.h thuế cao hàng nội địa."

"Tớ chỉ mong ông phá sản cho ! Mà cũng , Hà Giai Lệ ly hôn xong chẳng còn gì cả, chừng bà sẽ tìm đến và Lôi Tiếu đấy. Cậu thì tớ lo, bà dám động , nhưng nên để ý Lôi Tiếu nhiều hơn."

Ngọc Khê gật đầu: "Được, tớ gì."

Lôi Âm hỏi thêm: "Cuộc thi biên kịch tham gia ?"

"Có chứ, tớ cũng xem năng lực của đến , còn ?"

Lôi Âm xua tay: "Thôi cho tớ xin, tớ thật sự thích biên kịch. Chương trình học bây giờ ngày càng đuối, tớ hối hận c.h.ế.t đây ."

Ngọc Khê khuyên: "Cậu bớt thời gian tạp chí thời trang , chịu khó lên thư viện nhiều hơn là thôi."

Lôi Âm lắc đầu: "Không , đó là sở thích duy nhất của tớ . Mà thật, thiết kế thời trang mấy năm nay chẳng gì đột phá cả, tạp chí nào cũng na ná , xem phát chán."

Ngọc Khê bỗng nảy ý tưởng, trong đầu cô hiện lên vô kiểu dáng quần áo từng thấy ở kiếp . Đang mải suy nghĩ thì Lôi Âm vỗ vai cô một cái: "Tiểu Khê, phía kìa!"

 

 

 

Loading...