Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 228: Gán ghép
Cập nhật lúc: 2025-12-19 16:49:25
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngọc Khê ngẩng đầu lên, tiêm là bà cụ họ Hà. Bà cụ rên rỉ "ôi chao, ôi chao", mặt chằng chịt những vết cào cấu, khuôn mặt vốn chẳng ưa nay càng thê t.h.ả.m vì rách da.
Ngọc Khê kéo Lôi Âm xuống: "Mình tiêm xong , gọi y tá rút kim thôi, còn về học nữa."
Lôi Âm quyến luyến rời mắt khỏi bà cụ Hà: "Được."
Ngọc Khê trong góc khuất nên bà cụ Hà chú ý tới. Đợi đến lúc Ngọc Khê rút kim và thuốc, bà cụ mới nhận cô, nhưng tiếc là Ngọc Khê và Lôi Âm xa .
Trên đường về trường, Lôi Âm vô cùng phấn khích: "Chắc chắn là đ.á.n.h vì chuyện của Hà Giai Lệ . Nhìn thế là đ.á.n.h thua, chẳng mấy ngày nữa cuộc hôn nhân chắc chắn sẽ tan vỡ."
Ngọc Khê : "Đợi Lôi Tiếu về, sẽ chuyện với em ."
"Ừ."
Trong đầu Ngọc Khê nghĩ đến Lôi Lạc. Kiếp cô rõ phạm tội gì mà kết án tận sáu năm, hẳn là chuyện hề nhỏ.
Lôi Tiếu quan tâm đến trai . Đứa trẻ bản tính lương thiện, dễ thỏa mãn, chỉ cần một chút lòng của khác là em sẽ ghi nhớ mãi. Lôi Lạc từng vài bảo vệ em , là em ruột thịt, Lôi Tiếu chắc chắn sẽ bỏ mặc . Cô thể tìm dịp thích hợp để nhắc nhở Lôi Tiếu, hy vọng thể dạy dỗ Lôi Lạc hơn một chút, chỉ cần phạm pháp là .
Buổi chiều tan học, Ngọc Khê khỏi cổng trường chạm mặt cô cả. Lữ cô cả : "Cô đưa cơm cho sư phụ con ."
Ngọc Khê: "..."
Cô cảm thấy Niên Quân Mân đúng. Cô cả đối với sư phụ là cảm tình, nếu thật sự chút ý tứ nào thì chẳng cơm nước ngày ba bữa đều đặn như .
Ngọc Khê đến cửa tiệm thấy bà cụ Hà đang bệt đất lóc, mắng nhiếc Hà Giai Quang: "Giai Lệ sắp ly hôn đến nơi , trai mà chẳng chịu mặt gì cả. Anh còn lương tâm , còn chút tình nghĩa em m.á.u mủ nào hả?"
Hà Giai Quang hề ý định thỏa hiệp: "Ngay từ đầu cuộc hôn nhân đó chẳng vẻ vang gì , ly hôn cũng . Mẹ , gây sự với con cũng vô ích thôi. Những nỗi khổ mà Giai Lệ đang chịu đều là do cô tự chuốc lấy. Năm đó nếu tâm tính cô ngay thẳng thì chẳng rơi cảnh . Con đường cô chọn thì cô tự chịu, đừng đó loạn nữa, mau về !"
Ngọc Khê mỉm . Con , cái cần nhất chính là bản lĩnh. Khi đủ bản lĩnh thì hai đối với bà cụ Hà cũng trở nên cứng rắn hơn. Bây giờ chẳng cần mợ hai mặt, thái độ của hai mà xem, cô mừng cho mợ hai. Cả đời vất vả, cuối cùng cũng hưởng phúc.
Bà cụ Hà ngẩn . Thấy vẻ mặt mất kiên nhẫn của con trai thứ, bà cũng dám loạn thật sự, vì tiền tiêm hôm nay đều là do trả.
Hiện tại nhà con thứ đổi đời, ai cũng công ăn việc , Hà Duệ đạt giải, lương bổng của cả nhà hề ít. Nhà con cả thì chẳng trông mong gì nữa, việc dưỡng già đều dựa con thứ thôi!
Hà Giai Quang thấy bà cụ loạn nữa, liền tiếp: "Mẹ , tuổi cũng còn nhỏ nữa, cũng đến lúc nên hưởng phúc tuổi già . Tính theo tuổi kết hôn ngày xưa thì Giai Lệ thể bà ngoại , đừng quản nữa. Mẹ cứ ở chỗ con, thích ăn gì thì ăn, thích uống gì thì uống. Lúc rảnh rỗi cùng bố công viên mới xây dạo, tập thái cực quyền, trò chuyện với chẳng hơn ? Đừng bám lấy con nữa. Lời con rõ ràng , con và Đại Nương sẽ mặt vì Giai Lệ . Kết cục của cô là xứng đáng, năm đó chọn đường tà thì đây chính là báo ứng."
Bà cụ Hà mím môi, chậm rãi dậy. Bà và ông cụ ở nhà con thứ thấy thoải mái. Tuy sân vườn là thuê nhưng bà lén là hai vợ chồng họ đang chuẩn mua nhà !
Ở nhà con thứ, bà ăn ngon mặc , đời sống cả đời chẳng cũng chỉ vì bấy nhiêu thôi ? Đầu óc mụ mị của bà bỗng trở nên thông suốt, mà bà thể trông cậy lúc chỉ con trai thôi, con gái thật sự nhờ vả gì nữa. Bà phủi bụi quần : " về đây, cũng việc ."
Ngọc Khê thấy mợ hai vốn đang nấp ở cửa đột nhiên chạy , híp mắt móc trong túi hai trăm tệ nhét tay bà cụ: "Mẹ , cũng chịu khổ , cầm lấy tiền , thích ăn gì thì mua, đừng tiết kiệm quá."
Bà cụ Hà nắm chặt tiền: "Được, thôi các chị cũng mau việc , coi như từng đến đây. cũng già lú lẫn , Giai Quang đúng, lo cho bản là ."
Đợi bà cụ khuất, Lôi Âm mới : "Tiểu Khê, nhà hai của cách đối phó với bà cụ thật đấy, đuổi dễ dàng thế."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-228-gan-ghep.html.]
Ngọc Khê khẽ : "Đó là vì bà cụ thức thời, rõ dựa ai để dưỡng già nên dám đắc tội nhà hai. Bà còn mong ốm đau mợ hai ở bên hầu hạ. Nuôi con chẳng là để lúc già nơi nương tựa ? Chẳng ai ngốc cả ."
Lôi Âm: "Cũng đúng, gì mấy thật sự ngốc, chẳng qua đều vì lợi ích bản cả thôi."
Ngọc Khê đến cửa tiệm, bà cụ Hà xa. Chu Đại Nương hỏi Ngọc Khê: "Cháu đỡ hơn ?"
"Đỡ nhiều ạ, mấy ngày nữa là thể cắt chỉ ."
Chu Đại Nương yên tâm hẳn: "Thế thì . Lần bác định sang thăm cháu nhưng cháu đang ngủ, Quân Mân ở đó nên bác tiện phiền. Chờ đấy, mấy ngày tới bác sẽ tẩm bổ cho cháu thật . Nhìn cái mặt nhỏ xem, gầy , cánh tay chỉ còn xương thôi, sờ mà xót cả ruột."
Những ngày qua Ngọc Khê quả thực gầy ít. Lo lắng sợ hãi mất hai ngày, còn kiêng khem nên cân nặng chỉ còn hơn bốn mươi lăm ký.
Chu Đại Nương đợi Ngọc Khê văn phòng xoay bếp ngay.
Chu Linh Linh: "Em tan học chịu ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, còn chạy qua đây gì?"
Ngọc Khê: "Em thật sự mà, gì mà căng thẳng thế."
"Em căng thẳng thì tự chăm sóc . Cứ thêm vài thế chắc bọn chị đau tim mà c.h.ế.t mất."
Ngọc Khê vội xin hàng: "Em chẳng chị . Chị họ, cả Lôi Âm ở đây nữa, là thứ Bảy, Chủ nhật chúng cùng xem nhà ?"
Chu Linh Linh lấy sổ kế toán đẩy tới mặt Ngọc Khê: "Tất cả sổ sách ở đây, em tự xem xét mà ."
Ngọc Khê tuy quản tiền nhưng trong lòng luôn con cụ thể. Cô lật xem qua một lượt hì hì: "Vẫn còn ít vốn lưu động , mua một căn thật to nhé."
Chu Linh Linh chút lo lắng: "Giá nhà hiện giờ đang tăng. Trên sổ sách chỉ thể động tới bốn trăm ngàn tệ thôi, đây là tiền chị thanh lý một lô quần áo cũ mới đấy! Nếu em mua chỗ rộng đủ cho cả công ty dùng thì tiền chắc đủ ."
Ngọc Khê đóng sổ : "Em tự tính toán mà. Khu của gần các trường đại học nên giá nhà tăng nhanh, những chỗ khác thì chắc. Chốt nhé, thứ Bảy, Chủ nhật xem."
Chu Linh Linh: "Được thôi, dù gần đây công ty cũng chỉ mỗi đơn hàng của đạo diễn Tiết, bận lắm, chúng cùng ."
Xong việc, Chu Đại Nương bưng canh , bà hầm một nồi lớn: "Bác hầm canh gà đây, ba đứa uống cùng cho bổ."
Lôi Âm hít hà: "Bác Chu ơi, tay nghề của bác thể mở nhà hàng đấy."
Chu Đại Nương : "Bác mở nhà hàng , bác chỉ thích quản cái bếp nhỏ của công ty thế thôi, lắm ."
Ngọc Khê múc một bát canh, nhấp một ngụm nhỏ. Vị canh thật sự tươi ngọt, nhưng vì còn nóng nên cô chỉ thể nhấp từng ngụm một.
Chu Đại Nương lau tay: "Ăn xong để đó bác dọn , các cháu cứ việc ."
Ngọc Khê đặt bát xuống: "Mợ hai, đợi chút ạ, cháu chuyện với mợ."
________________________________________