Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 230: Có hy vọng
Cập nhật lúc: 2025-12-19 16:49:27
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lôi Âm đang cầm một tờ báo tin tức giải trí. Về mảng , tin tức của cô nàng lúc nào cũng nhạy bén nhất. Ngọc Khê cầm lấy tờ báo, lướt qua tiêu đề là nghĩ ngay đến Vương Cừu và Trịnh Quang Diệu. Kẻ rót vốn cho Vương Cừu, chắc chắn chỉ thể là họ Trịnh.
Tiêu đề báo : Đạo diễn Vương phô trương tái xuất, đạo diễn mà chuyển sang mở công ty giải trí. Bài báo tạo thanh thế, thuận đà tuyển dụng nhân sự, phong cách vô cùng rầm rộ.
Nhìn xuống mức lương tuyển dụng, nhân viên bình thường khởi điểm 600 tệ — một mức lương cao ở thời điểm . Còn những vị trí quan trọng hơn, tiền lương đều lên tới hàng nghìn.
Lôi Âm chậc lưỡi: "Vương Cừu giàu thật đấy. Từ 'Đạo diễn Vương' đuổi cổ, giờ sắp thành 'Vương tổng' ."
Ngọc Khê đặt tờ báo xuống: "Vương Điềm Điềm kịp nhờ cái t.h.a.i trong bụng để leo cao thì ông đổi đời . Vương Cừu vốn sành sỏi cách vận hành công ty giải trí, nếu thực sự nghiêm túc thì việc kiếm tiền thành vấn đề."
Lôi Âm bĩu môi: "Lại phất lên , thậm chí còn thăng cấp nữa chứ. Sau nếu thích, lão vẫn thể đạo diễn như thường."
Ngọc Khê cũng cảm thán vận may của hai cha con nhà . là hưởng, đặc biệt là Vương Cừu, một khi vốn trong tay thì quá nhiều việc lão thể .
Lôi Âm chút lo lắng: "Tiểu Khê, Vương Cừu phất lên thế thì chẳng lợi gì cho cả. Lão liệu gây bất lợi cho tụi ?"
Ngọc Khê trái mấy bận tâm: "Động thái lớn thì lão dám, còn mấy trò vặt vãnh thì cũng chẳng sợ. Không ."
Lôi Âm lúc mới yên tâm: "Vậy thì . Mà hẹn mấy giờ cắt chỉ?"
"Buổi trưa là ."
"Ừ."
________________________________________
Tan học, Ngọc Khê kịp ăn cơm mà vội vàng đến bệnh viện cắt chỉ. Lần đầu thấy vết thương của Ngọc Khê, mặt Lôi Âm trắng bệch: "Thế mà dám bảo là vết thương nhỏ? Cậu vết sẹo dài thế nào ?"
Ngọc Khê trấn an: "Không cho là vì sợ lo lắng thôi. Nhìn xem, giờ cả mà."
Lôi Âm thèm để ý đến Ngọc Khê, sang hỏi dồn bác sĩ: "Bác sĩ ơi, vết sẹo của bạn cháu mờ ạ?"
Bác sĩ cắt chỉ xong, kiểm tra vết thương vấn đề gì mới : "Các cháu cũng nên chuẩn tâm lý. Vết thương sâu, dù lành đến mấy cũng sẽ để sẹo. Còn mờ bao nhiêu thì tùy thuộc cơ địa và quá trình hồi phục của bệnh nhân. sẽ kê cho một lọ t.h.u.ố.c trị sẹo để dùng thử, nhưng dám đảm bảo chắc chắn."
Lôi Âm cau mày, tới lui thì cũng là xóa hết sẹo.
Ngọc Khê vỗ vai bạn: "Mình để ý mà. Dù cũng ở thắt lưng, bao giờ mặc áo hở eo , ai thấy . Đi thôi, về còn kịp ăn miếng cơm, tí nữa để bụng rỗng lên lớp."
Vừa khỏi bệnh viện, Lôi Âm : "Tiểu Khê, để về hỏi ông ngoại xem thầy t.h.u.ố.c Đông y nào giỏi . Có những vị danh y tay nghề cao lắm, chắc chắn sẽ cách xóa sẹo."
Ngọc Khê thực nghĩ đến một , nhưng cô lãng phí một nhờ vả khám bệnh quý giá chỉ vì một vết sẹo. Thấy Lôi Âm hết lòng vì , lòng cô ấm áp hẳn lên, cô kéo tay bạn: "Mình thật sự bận tâm , đừng vì chuyện mà cầu xin ông ngoại."
Lôi Âm quyết: "Chuyện cứ ."
Ngọc Khê suốt dọc đường là , nhưng Lôi Âm quyết thì chín trâu cũng kéo . Ngọc Khê đành bó tay chịu thua.
________________________________________
Thứ Ba, Ngọc Khê và Viên Viện cùng đăng ký thi. Vừa bước khỏi điểm đăng ký thì chạm mặt Diệp Mai.
Viên Viện Diệp Mai lướt qua hai họ như quen , trong lòng thấy khá khó chịu: "Sao Diệp Mai biến thành thế nhỉ? Mấy hôm quan tâm hỏi han vài câu, liền lườm từ đó thèm đoái hoài gì đến nữa."
Ngọc Khê hỏi: "Cậu hỏi gì ?"
"Thì chỉ hỏi dạo gì mà chẳng thấy mặt mũi , bảo mấy thư viện cũng tìm . Thế mà huých mạnh lườm một cái bỏ luôn."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-230-co-hy-vong.html.]
Ngọc Khê kéo Viên Viện lên xe buýt: "Sau cũng đừng quan tâm quá gì. Tâm hồn nhạy cảm lắm, dễ suy diễn lung tung."
Viên Viện thở dài: "Mình cũng nhận , đúng là ơn mắc oán. Từ giờ mặc kệ."
"Cậu hiểu là ."
________________________________________
Buổi tối, Ngọc Khê về ký túc xá. Thầy xin nghỉ giúp cô, dù giấy phép vẫn còn hạn nên cô về nhà cô cả ở.
Cô cùng chị họ từ cửa hàng về nhà, bước cửa thấy tiếng của cô cả vang lên từ trong sân. Hai chị em đầy ẩn ý: Tiếng "vấn đề" nha!
Thấy hai chị em về, cô cả Lữ mới thu nụ : "Về đấy ? Cả nhà đang chờ hai đứa ăn cơm đây! Mau rửa tay bàn."
Ánh mắt Ngọc Khê rơi thầy . Hách Phong đồ đến mức chột . Không đợi cô mở miệng, ông nhấn mạnh: "Ở trường tiện chuyện với em, nên thầy ghé qua đây để bàn về cuộc thi!"
Ngọc Khê: "Ồ..."
Tiếng "ồ" kéo thật dài, rõ ràng là chẳng tin chút nào. Lừa ai chứ, thầy là bận tâm đến ánh mắt của khác ?
Cô cả Lữ nhíu mày: "Tiểu Khê, con cái giọng gì đấy? Thầy giáo đến đây cũng là vì cho con thôi. Thời buổi mấy thầy cứu mạng, tận tụy bảo ban như thế? Mau rửa tay , vô lễ với thầy."
Ngọc Khê kéo Chu Linh Linh : "Vâng , tụi con rửa tay đây."
Vừa phòng vệ sinh, Ngọc Khê liền thì thầm với chị họ: "Chị thấy ? Chưa mà chị bảo vệ thầy em thế . Chị thấy bộ dạng của thầy em , trông ông đắc ý lắm!"
Chu Linh Linh : "Tối nay chị kỹ cho mà . Mấy ngày nay chị cũng dò hỏi thái độ của , triển vọng đấy."
"Thật hả chị? Được, tối ."
Trên bàn ăn, cô cả Lữ với tư cách chủ nhà nhiệt tình mời khách dùng bữa. Hách Phong ban đầu khá tự nhiên, nhưng vì chột nên đ.â.m cứng nhắc. Mâm cơm đầy đủ hương sắc thế mà ông chẳng ăn bao nhiêu.
Cô cả Lữ thắc mắc: "Thầy Hách, thầy ăn nhiều chứ, đừng khách sáo."
Hách Phong gật đầu lia lịa: "Vâng, ."
Ngọc Khê cố nén , thầy nữa mà tập trung ăn nhanh buông đũa đầu tiên.
Sau bữa cơm, Chu Linh Linh và cô cả dọn dẹp. Ngọc Khê định giúp một tay nhưng cả hai ngăn vì vẫn coi cô là bệnh nhân. Cô đành bưng sân với thầy.
Hách Phong nhấp một ngụm hỏi: "Hôm nay đăng ký thấy đông ?"
"Đông lắm ạ. Các biên kịch chuyên nghiệp đến nhiều, sinh viên thì ít hơn hẳn."
Hách Phong : "Cũng thường thôi, đây vốn là cuộc thi mang tính chuyên môn cao, ban tổ chức nới lỏng quy định cho đăng ký là dễ dàng . Cơ hội hiếm , em dốc sức . Thực tế sẽ dạy em nhiều thứ mà thầy như thể truyền đạt hết ."
"Em sẽ cố gắng hết sức ạ."
Nói chuyện xong Hách Phong về. Chu Linh Linh lập tức kéo Ngọc Khê phòng ngủ: "Lúc nãy chị dò hỏi xong, em đoán xem chị gì?"