Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 239: Lão Mưu Thâm Toán
Cập nhật lúc: 2025-12-19 16:49:36
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngọc Khê: “Anh thật sự em ? Sẽ giận dữ mà trả thù em đấy chứ?”
Trịnh Mậu Nhiên: “... Nói .”
Ngọc Khê cơ sở, trong lòng cũng thấy khó hiểu, rốt cuộc Trịnh Mậu Nhiên điều tra cái gì mà thể dễ dàng tha thứ cho cô như . “Em đoán hai khả năng. Thứ nhất, Trịnh Quang Diệu là con trai , tiện nghi cha hơn ba mươi năm vô ích, vì đứa con hời mà vứt bỏ con gái ruột.”
Ngọc Khê xong, để sót bất kỳ biểu cảm nào của Trịnh Mậu Nhiên. Đáng tiếc, vẻ mặt Trịnh Mậu Nhiên hề đổi. “Khả năng thứ hai, năm đó xảy chuyện gì đó, trách nhầm kế của em, đó hối hận, cho nên bồi thường. Dù thì, cả hai khả năng, thê t.ử của đều .”
Trịnh Mậu Nhiên: “Chỉ thế thôi ?”
Ngọc Khê: “... , em chỉ đoán bấy nhiêu, tất cả đều bất đúng ?”
Ngọc Khê khó hiểu, một cái cũng bất đúng? Cô thật sự khuynh hướng về khả năng thứ nhất hơn. Người sáng suốt thấy, Trịnh Quang Diệu giống con ruột của Trịnh Mậu Nhiên, hai là cha con, lừa ai cơ chứ!
Trịnh Mậu Nhiên chuyển đề tài: “Em phối hợp với chuyển nhượng tài sản, sẽ lực hỗ trợ công ty của em, hơn nữa, còn cho em thêm hai phần cổ phần công ty, là cổ phần công ty của .”
Ngọc Khê nín thở trong lòng, bộ hành trình đều là Trịnh Mậu Nhiên dẫn dắt cô chuyện. Cô suy đoán của , xong, hề nghĩ tới việc trả lời cô. “Em từ chối.”
Trịnh Mậu Nhiên nheo mắt: “Em thể từ chối, nhưng là, ánh mắt của Mẫn Hà sẽ đặt lên Trịnh Cầm và hai đứa nhỏ. Cô theo hơn ba mươi năm, cũng tham dự ít việc công ty, huống hồ lưng cô còn . Em xem, cô sẽ bỏ qua khối tài sản dễ dàng đạt ? Anh hành động, gặp nguy hiểm chính là kế và hai của em.”
Ngọc Khê động đậy tai, Mẫn Hà lưng , tin tức thật lớn. “Thật sự để em đoán đúng , tiện nghi cha.”
Trịnh Mậu Nhiên: “Chuyện là việc em bận tâm, em con đường thứ hai, cần bia đỡ đạn.”
Ngọc Khê : “ . Em giúp việc, cũng sẽ để kế và hai của em gặp nguy hiểm . Anh mắc nợ bọn họ, là huyết mạch duy nhất của , nhất định sẽ bảo vệ . Anh kéo em đây, bia đỡ đạn là một mặt, một mặt khác, em đối xử với em, em gặp nguy hiểm, bà nhất định sẽ tham dự . Bà tham dự , thể liên hệ trực diện với em, giả vờ đáng thương, kéo gần cảm tình, đồng thời chuyển nhượng tài sản, tìm về con gái. Lòng của ngài bao nhiêu cái lỗ? Tâm cơ thật sự thâm sâu!”
Trịnh Mậu Nhiên nhướng mày: “Em và Ngọc Thanh, ngược em càng giống Trịnh Cầm hơn.”
Ngọc Khê kiêu ngạo: “Em là do em nuôi lớn. Bất quá, em chỉ khó hiểu, một tinh minh như , hơn ba mươi năm cũng thể lừa ? Lúc đó mang theo đầu óc ?”
Trịnh Mậu Nhiên lạnh mặt: “Mồm mép lém lỉnh.”
Ngọc Khê cong môi: “Em cũng chỉ mồm mép thể so với thôi. Anh từ trở về nghĩ thế nào để tính kế em, còn cho phép em phản kích ? Trên đời chuyện như . Thẻ đây, em đặt ở chỗ . Tâm cơ của thâm sâu như thế, em tin em, cũng thể chuyển nhượng tài sản. Hẹn gặp .”
Trịnh Mậu Nhiên thấy Ngọc Khê thật sự bước : “Đợi , cầm tấm thẻ trở về, đây là cho Ngọc Thanh.”
Ngọc Khê đầu: “Mẹ em , dám đòi một phân tiền, bà sẽ nhận chúng em. À, đúng , một trăm vạn chuyển khoản, vài ngày nữa bà sẽ chuyển , em sẽ cho nữa tới đây.”
Trịnh Mậu Nhiên lầm bầm một câu khi Ngọc Khê bước cửa, Ngọc Khê dựng tai lên cũng rõ, tiếc nuối cánh cửa đóng .
Hôm nay đến vô ích, ngóng ít tin tức. Lượng tin tức thật lớn, duy nhất tiếc nuối, nếu thể lấy tóc của Trịnh Mậu Nhiên thì , cô thể giám định DNA. Việc đến thẳng thắn, nhanh chóng bao, cũng cần cô suy đoán nữa.
Trên đường trở về, Ngọc Khê vỗ đùi, phản ứng kịp . Cô từ lúc gặp Trịnh Mậu Nhiên, cô là bia đỡ đạn . Làm bia đỡ đạn, căn bản là cần cô đồng ý, chỉ cần Trịnh Mậu Nhiên gặp cô thêm vài , Nhiễm Đặc Trợ chạy thêm vài , cô chính là bia đỡ đạn miễn phí !
Hóa cô cứ tưởng đoán trúng tính toán của Trịnh Mậu Nhiên, một chút cũng phản ứng , nguyên lai những gì cô thấu chỉ là bề mặt. "Trịnh Mậu Nhiên đúng là một bậc thầy đỉnh cao!"
Chu Linh Linh mà mờ mịt, "Lời là ý gì?"
Ngọc Khê nghiến răng, phân tích đầu đuôi câu chuyện cho chị họ , "Sự tình chính là như , em còn dương dương tự đắc nữa chứ, lão hồ ly thật sự dạy em quá nhiều ."
Chu Linh Linh, "Vậy em sẽ gặp nguy hiểm đấy chứ!"
Ngọc Khê, "Sẽ , cùng lắm tất cả ánh mắt đều ở em. Nơi là nội địa, cũng G thị, đây là Đại thủ đô, bọn cái lá gan đó. Duy nhất thể công kích, chính là công ty . Em cuối cùng cũng phản ứng , chị họ, chị còn nhớ lúc cửa, quầy lễ tân gì với Trịnh Quang Diệu ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-239-lao-muu-tham-toan.html.]
Chu Linh Linh gật đầu, "Nhớ, thế nào?"
"Trịnh Mậu Nhiên cố ý mặt chúng cho Trịnh Quang Diệu , Trịnh Quang Diệu hiểu nhất định sẽ suy nghĩ nhiều, ánh mắt của Mẫn Hà cũng nhất định sẽ đổ dồn chúng . Trịnh Mậu Nhiên là chúng và Trịnh Quang Diệu đối đầu ! là lão mưu thâm sâu."
Chu Linh Linh hiểu , "Lợi dụng công ty chúng để thu hút sự chú ý, còn thì âm thầm thao túng?"
" , từ ngay từ đầu, em ở trong tính toán của ."
Chu Linh Linh tiếc nuối, "Sớm thế, đáng lẽ đòi chỗ cho . Em cần cũng tính toán mà."
Ngọc Khê, "Biết tính toán cũng thể nhận, chúng thể nào đấu lão hồ ly đó . Nếu thật sự nhận, cái giá trả nhất định sẽ nhiều hơn."
Chu Linh Linh nghĩ nghĩ, "Sau , chúng vẫn là tránh xa một chút hơn."
Ngọc Khê gật đầu, "Ừm."
Buổi tối sáu giờ hơn , Lôi Tiếu mới trở về. Ngọc Khê hỏi, "Sao trở về muộn như ? Ăn cơm ?"
Lôi Tiếu , "Ăn ạ, em ăn cùng các bạn đồng học."
Ngọc Khê, "Cười vui vẻ như , chuyện gì ?"
Lôi Tiếu thu nụ , "Không , chuyện gì, mấy đứa đồng học chúng em cùng ăn cơm."
Ngọc Khê đ.á.n.h giá Lôi Tiếu, gần đây cô bận, quá quan tâm Lôi Tiếu. Hôm nay phát hiện, tiểu cô nương mặt nụ nhiều hơn, cũng cởi mở hơn.
Phải là chuyện vui, nhưng Lôi Tiếu lén lút, luôn cảm thấy ở đúng. Thấy Lôi Tiếu xuống học tập , Ngọc Khê ở một bên Lôi Tiếu bài tập, nhướng mày, "Thành tích của em tiến bộ ít."
Lôi Tiếu , " , lớp chúng em thành lập tiểu tổ học tập, tiểu tổ chúng em trong top mười của khối, cùng phân tích đề, tiến bộ nhanh."
"Đây là chuyện ."
Lôi Tiếu gật đầu, "Ừm, chị, em học đây."
"Được."
Thứ Bảy, sáng sớm ăn cơm xong, Lôi Tiếu trở về phòng, thu dọn sổ ghi chép. Ngọc Khê theo , "Lớp học thêm của các em nghỉ ngơi một trận ? Em sáng sớm ?"
Lôi Tiếu thu dọn bài thi, "Tiểu tổ học tập chúng em hẹn cùng học tập, hôm nay nhà Phùng Nam."
Ngọc Khê, "Buổi trưa trở về ăn cơm ?"
Lôi Tiếu lắc đầu, "Không trở về, buổi tối mới trở về."
Ánh mắt của Ngọc Khê rơi ví tiền của Lôi Tiếu, cô thấy Lôi Tiếu lấy một trăm tệ từ trong ngăn kéo nhét , lông mày nhíu chặt.
Chu Linh Linh gọi Ngọc Khê, "Nghĩ gì , chị gọi em vài tiếng ở bên ngoài mà em đáp ."
Ngọc Khê, "Có em quan tâm Tiếu Tiếu quá ít ?"
"Thế nào?"
--------------------