Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 241: Chấp Niệm

Cập nhật lúc: 2025-12-19 16:49:38
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Ngọc Khê lòng tính toán, "Quảng cáo đó, quảng cáo trang phục. Dáng Chu Tuấn tệ, trời sinh là móc treo quần áo, thế nào?"

 

Hoàng Lượng mặt lộ vẻ vui mừng, "Hay thì , nhưng chúng lấy nguồn tài nguyên quảng cáo chứ?"

 

Ngọc Khê cong khóe miệng, "Vậy thì xem Hà Duệ . Rất nhanh sẽ thôi. Lần chỉ đưa Chu Tuấn , mà còn đưa cả Vệ Dao nữa."

 

Lôi Âm hồi lâu , kéo Ngọc Khê, "Mang theo nữa, , mẫu! Khung xương Vệ Dao nhỏ, hợp bằng ."

 

Ngọc Khê ngây , "Cậu ?"

 

Lôi Âm gật đầu, " thế, vẫn luôn mẫu, chỉ là cơ hội. ở công ty cũng , để !"

 

Ngọc Khê, " sợ ngoại công cho phép."

 

"Ngoại công, giải quyết, cứ đáp ứng !"

 

Chu Linh Linh lên tiếng giúp Lôi Âm, "Cứ chiều theo Lôi Âm . Cô ngày nào cũng xem tuần san thời trang sắp hóa điên , chị xem trọng Lôi Âm đấy."

 

Lôi Âm ủng hộ, lắc cánh tay Ngọc Khê, "Nếu đáp ứng , thật sự ăn chờ c.h.ế.t đấy."

 

Ngọc Khê đầu hàng, "Được, , chỉ cần hợp tác thành, sẽ dẫn ."

 

Lôi Âm mừng rỡ quá đỗi, "Tuyệt."

 

Hoàng Lượng dội nước lạnh, "Bát tự còn nét nào , đừng vội kích động."

 

Ngọc Khê, "Anh cứ chờ tin tức !"

 

Buổi trưa, Chu Nghiêu hấp tấp chạy đến, khuôn mặt nhỏ lóc, "Chị ơi, ngất xỉu , ngất xỉu !"

 

Chu Linh Linh vứt đồ trong tay, chạy ngoài. Ngọc Khê cũng nóng nảy, gọi Lôi Âm, "Trông chừng Chu Nghiêu giúp ."

 

Lôi Âm, "Được, các cũng đừng quá nóng vội."

 

Ngọc Khê nhanh đuổi kịp biểu tỷ, một mạch chạy về đến nhà. Đại Cô đang ngay trong sân. Chu Linh Linh luống cuống cả , "Mẹ ơi, !"

 

Ngọc Khê giữ biểu tỷ , "Trước hết đừng động Đại Cô, em gọi điện thoại gọi xe cứu thương."

 

Chu Linh Linh , "Được, , nhanh lên, nhanh lên."

 

"Vâng."

 

Trong đầu Ngọc Khê là khuôn mặt xanh trắng của Đại Cô, tay cô run rẩy. Cô cố gắng vỗ mạnh một cái tay , bấm điện thoại, xác nhận địa chỉ sai mới cúp máy.

 

Chu Linh Linh đất, "Mẹ, , tỉnh !"

 

Ngọc Khê nóng ruột tới lui, thử hô hấp của Đại Cô, vẫn coi như thuận lợi, nhưng dám động Đại Cô. Cô tự giận , ít sách, nhưng chẳng xem lấy một quyển y thư nào.

 

Chu Linh Linh lau nước mắt, "Mẹ bình thường lắm, ngất xỉu, thể ngất xỉu chứ!"

 

Ngọc Khê, "Biểu tỷ, chị đừng nữa, cũng chẳng ích gì. Chị thu thập quần áo cho Đại Cô , em trông Đại Cô."

 

Chu Linh Linh, "Chân chị mềm nhũn cả , Tiểu Khê, em , chị trông ."

 

Ngọc Khê trông mong gì biểu tỷ nữa. Cô thu thập quần áo xong , thấy sư phụ, coi như tìm đáng tin cậy , "Sư phụ."

 

Hách Phong ném trái cây trong tay, "Đây là thế nào?"

 

Ngọc Khê, "Chúng em cũng ."

 

Hách Phong giữ bình tĩnh. Đầu tiên, xác nhận hô hấp, quan sát xong, ấn nhân trung. Lữ Đại Cô phản ứng gì. Hách Phong hỏi, "Trước đây bà tiền sử bệnh gì ?"

 

Chu Linh Linh lắc đầu, "Không ạ. Mẹ khỏe mạnh, hề sinh bệnh. Sau sinh Chu Nghiêu thể mới yếu một chút, nhưng cũng sẽ đến mức ngất xỉu!"

 

Hách Phong, "Không , . Hô hấp bình thường, chờ xe cứu thương đến đưa bệnh viện là , đừng nữa."

 

Chu Linh Linh hít mũi, "Được."

 

Xe cứu thương đến nhanh, bác sĩ kiểm tra đơn giản, đưa bà lên xe.

 

Ngoài phòng phẫu thuật, Ngọc Khê nắm tay biểu tỷ, "Đại Cô còn trẻ như , sẽ chuyện gì ."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-241-chap-niem.html.]

Chu Linh Linh gục vai biểu , "Là chị , đều là của chị. Nếu bình thường chị quan tâm nhiều hơn, cũng sẽ ngất xỉu."

 

Ngọc Khê, "Biểu tỷ, của chị . Đại Cô bình thường khỏe mạnh, là ngoài ý thôi."

 

Bác sĩ nhanh , Hách Phong vội vàng hỏi, "Bác sĩ, tỉnh ?"

 

Bác sĩ, "Tỉnh , nữa. Thân thể bệnh nhân vẫn luôn hư nhược. Sản phụ lớn tuổi sinh con điều dưỡng , luôn uất ức trong lòng, lửa giận công tâm gây cơn hôn mê . Người tỉnh . Các vị thủ tục nhập viện , bệnh nhân cần điều dưỡng một thời gian. Cứ yên tâm, bệnh viện chúng là bệnh viện Đông y, ít danh y, nhất định thể điều trị ."

 

Hách Phong, "Cảm ơn, phiền các vị, thủ tục nhập viện đây."

 

Ngọc Khê lên, "Em !"

 

Hách Phong, "Được."

 

Ngọc Khê đầu tiên đến Bệnh viện Trung y, bệnh nhân giảm nhiều so với Bệnh viện thành phố. Đại Cô cần tịnh dưỡng, Ngọc Khê đặt phòng đơn.

 

Đợi Ngọc Khê lên lầu, Đại Cô đưa phòng bệnh. Lữ Đại Cô đang an ủi Chu Linh Linh, "Nhìn con kìa, cô nương bao tuổi , đừng nữa, ?"

 

Chu Linh Linh thút thít, "Nếu thật sự chuyện gì, con sống thế nào đây."

 

Lữ Đại Cô, "Mau lau nước mắt , tưởng bệnh nan y đấy!"

 

Chu Linh Linh, "Phì, phì, linh tinh."

 

"Vậy con cũng đừng nữa, đau lòng."

 

Chu Linh Linh lau nước mắt, "Mẹ, ngất thế, lúc chúng con , vẫn lắm mà!"

 

Lữ Đại Cô Hách Phong một cái, Hách Phong , "Anh hỏi bác sĩ xem cần ăn kiêng gì , hai cứ trò chuyện ."

 

Ngọc Khê đưa sư phụ ngoài, trở về Đại Cô. Điều thể khiến Đại Cô khó , nhất định là liên quan đến Chu Quang Minh , "Chu Quang Minh đến ?"

 

Lữ Đại Cô lắc đầu, "Nếu là , cũng đến mức tức giận thành như thế . Lưu Mẫn đến đấy, ban đầu mắng cô là tiểu tam, hôm nay cô trả hết cho , một thở nổi nên mới ngất."

 

Chu Linh Linh lên, "Con tìm cô tính sổ."

 

Lữ Đại Cô giơ tay, "Thôi , con cũng tìm thấy cô . Nói cho cùng, vẫn là Chu Quang Minh hỗn đản, ăn trong chậu, trong nồi."

 

Chu Linh Linh, "Vậy cứ chịu cái tủi đó ?"

 

Lữ Đại Cô, "Mẹ tủi , tủi cả. Mẹ chỉ là tức giận, nhưng khi thấy ngất , thấy vẻ lo lắng của con, nhận tức giận đáng. Đừng tìm bọn nữa, cũng thông suốt . Trôi qua thì cứ trôi qua, chấp niệm quá sâu, tổn thương là chính ."

 

Ngọc Khê vỗ vỗ vai chị họ. Khó khăn lắm Đại Cô mới thông suốt, đây cũng coi như là chuyện .

 

Chu Linh Linh thấy Hách Phong , "Mẹ, Hách Lão Sư vì mà lo lo , ngất , gấp đến độ ."

 

Ngọc Khê miệng hé, Chu Linh Linh kéo Ngọc Khê, "Chúng trở về Chu Nghiêu một chút, một hồi sẽ trở về."

 

Nói , kéo Ngọc Khê .

 

Ngọc Khê, "Chị họ, chị cũng quá mau ."

 

Chu Linh Linh lau vết nước mắt ở khóe mắt, "Mẹ hiếm khi yếu đuối như , còn thông suốt nữa. Bỏ lỡ cơ hội , đợi đến khi nào nữa. coi như rõ ràng , chấm dứt phiền phức của Chu Quang Minh, sớm thành đôi với Hách Lão Sư mới ."

 

Ngọc Khê nghĩ nghĩ, chị họ cũng đúng. Nếu cứ theo tính tình của sư phụ, còn khi nào mới thành đôi nữa!

 

Hai trở về nhà, Lôi Âm đang đợi cùng Chu Nghiêu ở cổng nhà. Mắt Chu Nghiêu đỏ hoe, thấy hai Ngọc Khê, nước mắt rơi xuống, "Chị, Mẹ thế nào ."

 

Chu Linh Linh ôm , "Không , Mẹ tỉnh , chị dẫn em qua đó."

 

Lại với Ngọc Khê: " và Chu Nghiêu qua đó là , cửa hàng giao cho các ngươi đấy."

 

Ngọc Khê, "Tốt."

 

Ngọc Khê và Lôi Âm tiễn Chu Linh Linh , cùng trở về cửa hàng. Chu Đại Nữu hỏi, "Đại Cô của cô chứ!"

 

Ngọc Khê, "Tỉnh , , cần tịnh dưỡng."

 

"Không , . , Lôi Lạc tìm cô chuyện, bảo đợi cô ở bên trong!"

 

 

--------------------

 

 

Loading...