Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 242: Máu mủ ruột rà
Cập nhật lúc: 2025-12-19 16:49:39
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/805iDnuGEr
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Lôi Lạc?"
Chu Đại Nữu chỉ phòng tiếp khách, "Chính là Lôi Lạc, đứa nhỏ đầu tiên tới tìm cháu đấy, cũng là chuyện gì, thím thấy sắc mặt , vẻ tức giận, cũng là mới cãi xong, là nữa."
Ngọc Khê khá tò mò Lôi Lạc tìm cô việc gì, "Được, cháu xem ."
Chu Đại Nữu thật sự hy vọng mấy chị em thể hòa thuận với , dù cũng là chị em m.á.u mủ ruột rà, thù hận gì lớn, hòa thuận ở cùng cũng là sự hỗ trợ. Thím cân nhắc : "Lôi Lạc từ nhỏ tính cách , nếu nó gì , cháu cứ xem như thấy, đừng để bụng."
"Nhị Cữu Mạ, cháu sắp hai mươi tuổi , sẽ so đo với tiểu hài t.ử ."
Chu Đại Nữu yên tâm, "Được , thím lo lắng nữa."
Ngọc Khê bước phòng ở, vẫn thể thấy tiếng Lôi Lạc lầm bầm giận dữ vù vù.
Tiểu t.ử thấy Ngọc Khê, trong mắt bốc hỏa, "Cô đang nuôi Sỏa Tiếu Tiếu , cô nuôi nó như thế ? Để nó kẻ ngu si? Ở nhà nha đủ ? Đến trường cũng nha ?"
Ngọc Khê chớp chớp mắt, sai, đang xù lông mặt chính là Lôi Lạc, "Cháu đến vì Tiếu Tiếu ?"
Lôi Lạc kiêu ngạo, "Hừ, cô tưởng gặp cô , vì Sỏa Tiếu Tiếu, mới đến tìm cô."
"Cháu em nha cho ?"
Lôi Lạc tức đến nghẹn, " , cô xem cô dạy dỗ em kiểu gì, thật sự tức c.h.ế.t , còn bảo mặc kệ, em chính là kẻ ngu si, luôn luôn là em bỏ tiền , ngốc t.ử hết sức, cũng em cầu cái gì."
Ngọc Khê thầm nghĩ, Lôi Tiếu quả thật khác thường, trực giác của cô sai, "Cháu những gì?"
Lôi Lạc trừng mắt , "Cô nuôi Lôi Tiếu như thế đấy , Lôi Tiếu cái gì cũng ?"
"Em trọ ở trường, cũng thể mỗi ngày theo đến trường, hơn nữa em là đứa nhỏ lớn , cũng thể quản em như quản tiểu hài t.ử , đương nhiên, gần đây cũng khá bận, xem nhẹ em ."
Lôi Lạc nắm chặt nắm đấm, "Lôi Tiếu là thích hợp để thả rông, em cần quản lý, cần rõ cho em cái gì nên cái gì nên , cô thả rông đấy, em cứ như một ngốc t.ử ."
Ngọc Khê day day thái dương, "Nói trọng điểm , rốt cuộc Lôi Tiếu ngu si như thế nào?"
Lôi Lạc hừ một tiếng, " đụng ngừng , em bỏ tiền mời ăn cơm, hai nữ sinh mặt khác một phân tiền cũng bỏ , hôm nay còn quá đáng hơn, còn yêu cầu Sỏa Tiếu Tiếu mua tạp chí cho, Tiếu Tiếu do dự, hai xoay , Sỏa Tiếu Tiếu lập tức móc tiền , như ngừng một hai , tiến lên, Sỏa Tiếu còn cho mặc kệ."
Ngọc Khê, "Cháu thấy vài ?"
Lôi Lạc vươn ba ngón tay, " tìm Sỏa Tiếu ba lượt, nào cũng đụng , còn lời nãi nãi đòi tiền Sỏa Tiếu , đều tiền của Sỏa Tiếu giữ để học tập, dựa cái gì mà đưa cho ngoại nhân tiêu xài chứ!"
Lôi Lạc xong, bưng kín miệng , mặt đỏ bừng, ngờ để lộ lời của nãi nãi, liền giải thích thêm thắt: "Đó đều là những lời từ sớm , nãi nãi của đổi ."
Ngọc Khê đột nhiên phát hiện, Lôi Lạc ngoài tính cách , cũng một mặt khả ái, ít nhất là bảo vệ nhà, chỉ cần đưa trong lòng, mặc kệ ngoại nhân thế nào, chính là bảo vệ, "Cháu nhất định theo dõi Lôi Tiếu nhỉ, em ở ?"
Lôi Lạc lên, "Biết, , bắt em trở về ? cũng cảm thấy thủ đoạn của quá ôn hòa , em đáng sợ cô lắm, nhắc tới cô một cái, em liền căng thẳng."
Ngọc Khê, "Em sợ , em là tôn kính ."
"Ồ."
Hai cửa, Lôi Lạc chê bai ngừng, "Tại giao thông công cộng, , cô kiếm ít tiền nhỉ, nãi nãi , cô nuôi mấy đứa hài t.ử cũng nuôi nổi, tại cô mua xe?"
Ngọc Khê liếc mắt một cái, "Nãi nãi cháu đến ít chuyện nhỉ."
Lôi Lạc, "Khụ, bà cũng là đồn, đúng , là đồn, nhưng là tận mắt thấy mà, công ty ít , kiếm cũng ít tiền nhỉ, cô cũng mua một chiếc xe chứ!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-242-mau-mu-ruot-ra.html.]
"Cháu quản rộng đấy."
Lôi Lạc im bặt, nghiêng đầu, để ý tới Ngọc Khê nữa.
Ngọc Khê khuôn mặt non nớt trong tầm mắt, đứa nhỏ vẫn vỡ giọng, càng lộ vẻ nhỏ bé, thật khó để liên kết với Lôi Lạc trong nhà tù.
Lôi Lạc trong tù thành thục, còn sợ trời sợ đất, học cách sắc mặt khác. Chẳng sợ là chị gái ruột, vẫn chằm chằm mặt chị . Cái giá trả cho sự trưởng thành quá lớn.
Ngọc Khê lắm lời, bình thường lúc việc gì, cô cũng nhiều lời vài câu.
Lôi Lạc vài trộm, cuối cùng nhịn : "Này, vẫn hỏi cô, cô thật sự hận ?"
Ngọc Khê: "Từng , còn nữa."
"Vì cái gì còn?"
"Hoàn xa lạ, cần thiết kéo theo cảm xúc nữa. Nếu hận, chứng tỏ để ý. Không còn cảm xúc, chỉ là xa lạ."
Lôi Lạc rít lên một tiếng: "Lòng cô thật độc ác. sẽ rõ, cô thế nào đối với Lôi Tiếu quan tâm như ?"
Ngọc Khê trả lời: " phát hiện nhiều vấn đề?"
Lôi Lạc phồng má, hừ một tiếng, lên tiếng nữa.
Ngọc Khê nhẹ một tiếng, hai của cô đều quen, một lên đại học, càng thành thục hơn, một nhỏ cũng sẽ gây chuyện. Hai cộng , cũng tính tình đổi, hoạt bát như Lôi Lạc. "Đừng , còn ? , Hà Giai Lệ ly hôn, cũng giúp việc!"
Lôi Lạc: "Chuyện của , cần cô quản."
Thôi, hết chuyện để .
Dọc theo đường , Lôi Lạc rốt cuộc cũng mở miệng nữa, cho đến khi tới chỗ, khu nhà tập thể kiểu cũ, vẫn thể thấy tấm biển Khu nhà tập thể Nhà máy Cơ điện.
Lôi Lạc xuống xe, bước nhanh . Ngọc Khê: "Anh là theo dõi địa điểm, mới tìm !"
", ngốc. Tìm cô, tìm thấy , tác dụng gì, nhanh lên."
Trong hành lang coi như sạch sẽ gọn gàng. Lên lầu ba, căn bên nhất, Lôi Lạc thùng thùng gõ cửa sắt. Bên trong gọi: "Ai đó!"
Lôi Lạc kéo Ngọc Khê một cái: "Mở cửa, tìm ."
Cửa sắt mở , hai tiểu cô nương ở cửa, thấy Lôi Lạc, sắc mặt : "Tốt quá, các ngươi theo dõi ."
Lôi Lạc: "Ít nhảm, Lôi Tiếu ?"
Hai tiểu cô nương một cái: "Đi ."
Lôi Lạc tin, chen . Thật sự Lôi Tiếu. Hắn nghi ngờ: "Về nhà ?"
Sắc mặt Ngọc Khê đen : "Các ngươi lục cặp sách của Lôi Tiếu?"
Lôi Lạc mới chú ý tới cặp sách: "Lôi Tiếu ?"
Ngọc Khê tiếng bước chân, Lôi Tiếu lên lầu, mặt càng đen hơn.
--------------------