Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 244: Phòng làm việc
Cập nhật lúc: 2025-12-19 16:49:41
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Phía ít vây quanh, ngăn chặn con đường vốn rộng rãi.
Chu Linh Linh, "Lúc tới chuyện gì!"
Lôi Âm là hiếu kỳ, dựa vóc dáng cao, lên chỗ cao, thấy rõ ràng, "Tiểu Khê, mau xem."
Ngọc Khê tiếng la hét bên trong chút quen tai, theo qua đó. Mấy vị đương sự bên trong quen thuộc quá: Lý Miêu Miêu, Vương Điềm Điềm, bên cạnh Vương Điềm Điềm một cao lớn, một vị khác thì đang túm tóc Lý Miêu Miêu.
Vương Điềm Điềm mặt mày âm u, "Cô còn dám dây dưa Trịnh Quang Diệu nữa ?"
Lý Miêu Miêu đ.á.n.h lửa giận, lớp trang điểm mặt đều trôi hết, "Cô và còn kết hôn, dựa cái gì mà thể dây dưa? Vương Điềm Điềm đừng tưởng dựa miếng thịt trong bụng mà thể thượng vị, cô còn sớm lắm! cứ tưởng hôn sự của cô và Trịnh Quang Diệu định , đáng tiếc , Quang Diệu , bà cụ đồng ý, bảo là sinh đứa nhỏ . Cô cũng thật đáng buồn, mang , cũng xem cô là chuyện gì to tát. Đừng để đứa nhỏ sinh thì công cốc."
Ngọc Khê rõ, từ lời Lý Miêu Miêu , Mẫn Hà thật sự xem đứa nhỏ trong bụng Vương Điềm Điềm là chuyện gì to tát, thể là thờ ơ lạnh nhạt. Cháu ruột của cơ mà, cho dù Trịnh Quang Diệu con của Trịnh Mậu Nhiên, thì đó cũng là con do Mẫn Hà sinh mà.
từ những gì cô thấy và , thế nào cũng cảm thấy, Mẫn Hà thật sự quan tâm Trịnh Quang Diệu. Nếu là bình thường, con trai hơn ba mươi tuổi, luôn luôn bậy, thì sớm giáo d.ụ.c .
Trịnh Quang Diệu thì ? Cứ như thể thả rông, đầu óc cô thoáng cái lóe lên một tia sáng.
Chu Linh Linh đỡ Ngọc Khê, "Đau, đau."
Ngọc Khê vội vàng buông tay, ý tưởng của cho kinh ngạc. Trịnh Quang Diệu hơn ba mươi tuổi, là luôn luôn bậy, mà con riêng? Chuyện thật kỳ lạ, cho dù xử lý, thì cũng sơ sót chứ!
Lòng Ngọc Khê như mèo cào, chuyện nhà họ Trịnh, tuyệt đối chỉ đơn giản là Trịnh Quang Diệu con ruột, nhất định nguyên nhân khác.
Làm để chứng minh ý tưởng của cô, thì bắt tay từ Trịnh Quang Diệu. Chỉ cần giống như suy đoán của cô, thì sẽ âm mưu, âm mưu lớn, nghĩ thôi cũng khiến rùng .
Lôi Âm kéo Ngọc Khê, "Tin tức lớn , mau , mau ."
Vương Điềm Điềm chạm nỗi đau, tự tay. Lý Miêu Miêu cũng dạng , bộ đ.â.m bụng Vương Điềm Điềm, Vương Điềm Điềm sợ hãi.
Lý Miêu Miêu nhanh nhẹn né sang một bên, chỉ Vương Điềm Điềm, " tìm cô gây sự, cô ngược còn đến đ.á.n.h , cô cũng mặt mũi ? Vương Điềm Điềm, khác cô, còn ? Lúc cô ở bên Trịnh Quang Diệu căn bản còn là 'nguyên bản', cô giấu đến , cũng ."
Vương Điềm Điềm tức đến mức mũi cũng lệch , "Cô vu khống trắng trợn!"
Lý Miêu Miêu sợ Vương Điềm Điềm, " vu khống trắng trợn , đợi đứa nhỏ sinh sẽ . ngóng kỹ , bây giờ thể giám định DNA. luôn luôn nhịn cô, sợ cô, đợi đứa nhỏ sinh gặp."
Ánh mắt Ngọc Khê rơi xuống Lý Miêu Miêu, Lý Miêu Miêu tiến bộ , nhất định là phát hiện điều gì, nếu thể khẳng định như , cứ khăng khăng đòi giám định DNA.
Tay Vương Điềm Điềm run lên vì tức giận, "Xem hôm nay xé rách cái miệng của cô !"
Lý Miêu Miêu nhạo, "Cô còn dám động một cái nữa, cô nhất định sẽ hối hận."
Ngọc Khê nắm chặt lòng bàn tay, cô chắc chắn tám mươi phần trăm suy đoán của , cô cần chứng cứ.
Lôi Âm, "Tiểu Khê, run rẩy cái gì thế?"
"Vì kích động."
"Hả?"
Ngọc Khê nhảy xuống khỏi bục, "Đi thôi, Lý Miêu Miêu chạy , xem cũng tản hết ."
Lôi Âm nhảy xuống theo, " cứ tưởng Vương Điềm Điềm ghê gớm lắm, hóa vô dụng như , còn Lý Miêu Miêu dọa sợ. Đứa nhỏ sẽ thật sự con của Trịnh Quang Diệu đấy chứ!"
Ngọc Khê bóng lưng Lý Miêu Miêu chạy , nếu Lý Miêu Miêu thật sự điều gì, luôn luôn nhịn , đợi Vương Điềm Điềm sinh đứa nhỏ mới , thì Lý Miêu Miêu thật sự hận Vương Điềm Điềm lắm!
Chu Linh Linh, "Đừng đoán nữa, chúng cũng mau thôi!"
Ngọc Khê, "Đi, ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-244-phong-lam-viec.html.]
Con đường khỏi khuôn viên trường chỉ một, ba thế nào cũng đụng Vương Điềm Điềm. Vương Điềm Điềm thấy Ngọc Khê liền trút giận: “Lữ Ngọc Khê, ngày tháng của cô gì đúng ? Công ty đơn đặt hàng nào nhận thầu, diễn viên đào tạo cũng nhận vai diễn. thấy công ty các cô sớm muộn gì cũng đóng cửa đại cát thôi.”
Ngọc Khê: “Yên tâm , dù các đóng cửa đại cát thì cũng sẽ đóng cửa đại cát . còn cảm ơn các nữa, vì giúp chúng tĩnh tâm để lập kế hoạch. Để bày tỏ lòng cảm tạ, hy vọng hai cha con các đừng đuổi ngoài quá sớm.”
Vương Điềm Điềm: “Cô!”
Ngọc Khê chỉ bụng Vương Điềm Điềm: “Tức giận quá hại đấy, gia sản của cô đều miếng thịt cả!”
Vương Điềm Điềm tức đến c.h.ế.t . Sau khi mang, một việc nào thuận lợi cả. Tiểu tiện nhân Lý Miêu Miêu càng ngày càng trắng trợn hơn, vai diễn mất , nhưng ngày tháng của cô càng thêm sung sướng.
Trịnh Quang Dao đối với cô còn kiên nhẫn bằng đối với cha cô . Đợi cô sinh đứa nhỏ xong, cô sẽ cho tất cả coi !
Lôi Âm đầu Vương Điềm Điềm: “Mặt tức giận đến méo mó cả , mang vốn dĩ mập ít, giờ càng thể nổi.”
“Từ đó thể thấy, ngày tháng của cô gì.”
Ba chuyện trở cửa hàng. Ngọc Khê lật xem hợp đồng: “Chị họ, chị nhắc nhở bọn họ đăng ký thương hiệu ?”
“Nói , bọn họ còn coi trọng hơn cả chúng , còn bảo là hàng nhái quá nghiêm trọng, cho nên sẽ sản xuất duy nhất một , mà chia từng đợt.”
Ngọc Khê khép hợp đồng: “Như cũng , cũng thể giảm bớt tổn thất ích lợi của chúng .”
Chu Linh Linh: “Hợp đồng của Hà Duệ cũng ký . Theo như em , phòng việc chia ly ngoài, chiếm năm mươi phần cổ phần, tuyển , đều do chính tự tuyển.”
“Chị họ vất vả .”
Chu Linh Linh : “Chị vất vả, gần đây cũng chuyện gì, khá rảnh rỗi.”
“Vừa , chúng thời gian kiểm kê hàng tồn kho. Chị họ, chị xem vài bộ phim truyền hình sắp chiếu phim , chúng thêm một ít quần áo của nam nữ nhân vật chính, thuê một mặt tiền cửa hàng, chuyên bán những trang phục , chế tác một ít cây quạt, những vật phẩm đặc sắc của nhân vật chính, hoặc là một tập tranh. Chỉ cần phim truyền hình chiếu phim, em tin chắc mặt tiền cửa hàng nhất định sẽ nổi tiếng.”
Chu Linh Linh kích động : “Có thể nổi tiếng, nhất định thể nổi tiếng! Đầu óc em thế nào mà nghĩ ?”
Ngọc Khê chột . Đây thật sự là do đầu óc cô nghĩ , cô quả thật ý nghĩ bán quần áo nhân vật chính, nhưng những thứ khác thì từng nghĩ tới. Vẫn là nhờ cô thấy tương lai, thấy ít đồ treo trang trí, mới nghĩ đến việc thêm .
Lôi Âm kích động: “Còn thể thành búp bê nữa chứ, tiểu cô nương thích nhất đấy! Còn thể thêu nhân vật lên quần áo nữa.”
Ngọc Khê: “ , ý kiến của Lôi Âm tệ.”
Chu Linh Linh : “Đều thể, để chị ngẫm , nghĩ đến tất cả những gì thể nghĩ đến. Nếu cửa hàng nổi tiếng, chúng thể bỏ cửa hàng cho thuê quần áo, chuyên đồ phụ kiện xung quanh, và cả bản quyền nữa. Lợi ích lớn nhất của chị trong hợp đồng chính là ý thức về bản quyền. Để tránh phiền phức, chúng lấy bản quyền .”
Ngọc Khê: “Đều là những từng hợp tác qua, lấy sẽ dễ dàng hơn. Đừng đến đồ phụ kiện xung quanh, chỉ cần về trang phục là .”
“Trong lòng chị tính toán .”
Lôi Âm thở dài: “Cửa hàng cho thuê quần áo mới nổi tiếng bao lâu chứ, còn đến một năm rưỡi, mà việc kinh doanh còn như .”
Ngọc Khê: “Mọi kiếm nhiều hơn, ăn mặc cũng cầu kỳ hơn, đây là xu hướng phát triển. Em cũng trở về hảo hảo lập kế hoạch cho tương lai.”
Chu Linh Linh: “Vậy thì em vất vả .”
“Không vất vả.”
Thứ Sáu, ngày công bố kết quả cuộc thi. Ngọc Khê ngoài miệng quan tâm, nhưng trong lòng quan tâm . Đây là đầu tiên cô lộ diện trong ngành, sáng sớm thức dậy liền kéo Lôi Âm ngoài trường bán báo.
Lôi Âm chạy nhanh, tới : “Tiểu Khê, ngươi đoán bao nhiêu hạng?”
--------------------