Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 251: Tiểu Phẩm
Cập nhật lúc: 2025-12-19 16:49:48
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đôi mắt thật to của Từ Vi tràn ngập vẻ dám tin, cô hiểu, tại Lữ Ngọc Khê xuất hiện.
Lửa giận của Ngọc Khê bốc lên tận trời, "Hiện giờ chỉ cái đầu cần khám bệnh, mà thính lực cũng vấn đề ? Chẳng phân biệt đúng sai, thích hợp để niệm thư ở Đại học Thủ đô ? Cô sẽ là bừa mà chui đây đấy chứ! Từ Hối Xung đưa tay thò đủ dài đấy nhỉ."
Mấy câu liên tiếp của Ngọc Khê khiến cả hậu đài đều yên tĩnh, nhao nhao Từ Vi, một hồi sang Ngọc Khê.
Ngọc Khê đến bên cạnh Ngọc Thanh, kéo cánh tay Ngọc Thanh giật phía , từng bước một bức bách Từ Vi, Từ Vi nuốt nước miếng.
"Bốp!"
Ai cũng ngờ, Ngọc Khê mắng xong , đưa tay cho Từ Vi một bạt tai, đồng t.ử Từ Vi co rút , ôm mặt, "Cô đ.á.n.h ?"
Ngọc Khê nhạo, " Từ Hối Xung dạy dỗ cô đấy, nho nhỏ tuổi học cách vu khống, còn liên kết vu khống, khiến mở mang tầm mắt . ngay tại đây, rõ, cô một nữa xem, 《Xuân》 là ai ?"
Từ Vi từ nhỏ đến lớn từng ai đánh, nhất là tiền, cuộc sống hơn, cô luôn cảm giác ưu việt. Hôm nay chỉ mắng, còn đánh, trong lòng tức điên lên, trợn mắt, " đấy, Lữ Ngọc Thanh chép của , dựa cái gì mà thể ? Hai tỷ các ỷ thế h.i.ế.p ?"
Ngọc Khê hoạt động tay một chút, là một bạt tai nữa, trong mắt đầy vẻ sắc lạnh, "Điều hận nhất chính là tính toán, nhất là những tính toán bỉ ổi. Cô đúng, 《Xuân》 quả thực Ngọc Thanh , bởi vì là . Cô quên, là học biên kịch , hả?"
Đầu óc Từ Vi trống rỗng, cô vẫn tưởng là Lữ Ngọc Thanh , thế nhưng cho tới bây giờ, chỉ thể c.ắ.n răng, "Hai tỷ các ỷ thế h.i.ế.p , chính là đấy."
Ngọc Khê khinh miệt, "Vừa mới là tình hình của Ngọc Thanh ? Cô hiểu rõ về lắm nhỉ, là ai ?"
Từ Vi nghiến răng, "Vừa Lữ Ngọc Thanh hô."
Ngọc Khê dùng đầu ngón tay nâng cằm Từ Vi lên, "Cô là cô , thì lấy chứng cứ đây, sẽ tính toán qua loa như . Gọi điện thoại cho Từ Hối Xung, cứ luôn trốn lưng khác, nên gặp mặt một chút . Đương nhiên, cô gọi cho Tiền Trung Á cũng ."
Giọng Từ Vi run lên một chút, "Cô, cô trai ?"
Ngọc Khê ghét bẩn thỉu hất cằm Từ Vi , "Buồn , chỉ cho phép các giở trò lưng, cho phép điều tra ? Hô đến đây, nếu , gặp ở đồn cảnh sát."
Ngọc Khê những phía Từ Vi, dùng đầu ngón tay chỉ từng mới lên tiếng, "Còn mấy các cô nữa, ch.ó săn cũng tệ, thì trả giá thôi. Các cô gọi gia trưởng đến, là tìm từng một, hả?"
Những lên tiếng đều sợ, các cô chỉ là học sinh bình thường, nhận lợi ích việc.
Từ khi chị gái Lữ Ngọc Thanh , các cô câm nín. Đang thấy hỏa lực khai, tát khiến Từ Vi chỉ thể trợn mắt, các cô ngốc, chị gái Lữ Ngọc Thanh thấy dễ chọc.
Hiện giờ ngay cả Từ Vi cũng héo rũ, các cô tìm gia trưởng, bây giờ là buổi biểu diễn tổng hợp mà, lãnh đạo nhà trường đều ở đó. Các cô vốn định ầm lên mặt lãnh đạo nhà trường, khiến Lữ Ngọc Thanh vết nhơ, nhất là buộc thôi học, nhưng chuyện đó xảy với chính .
Ánh mắt Ngọc Khê lạnh lẽo đến mức thể đóng băng . Đời , cô chính là quá yếu ớt, mọc miệng cũng rõ . Đời , dám tính toán Ngọc Thanh, thù hận hai đời, lửa giận trong lòng đang sôi trào.
Nếu thể tránh khỏi tính toán, thì cứ đối mặt trực diện, cô sẽ kéo tất cả ánh sáng.
Chủ tịch hội sinh viên đến muộn, mang theo thái độ dĩ hòa vi quý.
Ngọc Khê lạnh mặt, "Nói nhiều lời vô ích, sự nhượng bộ lớn nhất của là, khi buổi biểu diễn tổng hợp kết thúc, gặp mặt lãnh đạo nhà trường."
Trán Chủ tịch hội sinh viên đổ đầy mồ hôi, thái độ của Ngọc Khê cứng rắn, cuối cùng đồng ý, ít nhất cũng bảo chứng buổi biểu diễn tổng hợp thể diễn viên mãn, mất mặt sẽ mất bên ngoài.
Ngọc Khê ở hậu đài, Từ Vi , lạnh lùng : "Cô dám , ngày mai gặp báo, ."
Cho dù cô lôi kéo tất cả các mối quan hệ, cũng khuấy động cho long trời lở đất, cô sợ, thật tại , còn Trịnh Mậu Nhiên bao che mà!
Cô tin, Trịnh Mậu Nhiên thể thành thật Ngọc Thanh vu oan ức h.i.ế.p ? Trừ phi nhận kế nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-251-tieu-pham.html.]
Từ Vi trong lòng gấp đến độ , cô thật sự dám gọi điện thoại. « thừa nhận, đều là hãm hại Lữ Ngọc Thanh, chính là ưa Lữ Ngọc Thanh, một đứa trẻ nông thôn, dựa cái gì mà ăn mặc sai biệt lắm với ? cố ý trêu chọc nó, nó liền ngây ngốc đưa 《Xuân》 cho xem. Đều là , thừa nhận, nên xử lý thế nào thì xử lý thế đó, sẽ nhiều lời một chữ nào.»
Ngọc Khê hừ một tiếng. «Hôm nay nhất định gặp Từ Hối Xung, cô thừa nhận , quan tâm.»
Từ Vi gấp đến độ cuống cuồng, cô còn để ý đồng học phía cô thế nào nữa, cô thật sự sợ trai .
Ngọc Khê từ trong túi xách lật danh của Tiền Trung Á. «Cô gọi, gọi, thế nào?»
Từ Vi nắm chặt nắm đấm. «, gọi.»
Ngọc Khê lười để ý Từ Vi, trong lòng cô thầm tính toán về Từ Hối Xung. Từ Vi dám như , nhất định là chỉ thị, chỉ thể là Từ Hối Xung.
Hiện tại tất cả đều hiểu, Lữ Ngọc Thanh chính là vu oan, nhưng ánh mắt đều đặt chị gái của Lữ Ngọc Thanh, cảm thấy, cha nợ họ một chị.
Lý Hâm len lén bên tai Ngọc Thanh: «Trời ơi, chị bá đạo quá, em, nhà còn thiếu .»
Ngọc Thanh trong lòng phức tạp tả xiết, cuối cùng hiểu ý tứ chị gái nhiều như . Chị lúc đó Từ Vi ý , nhưng vì cố kỵ , một mực vòng vo. Nếu nghiêm túc chú ý, cũng sẽ chuyện hôm nay, thấy vô cùng hổ.
Lý Hâm: «Cậu thấy đó!»
Ngọc Thanh c.ắ.n răng: «Nhà chúng thiếu , bỏ ý định !»
Lý Hâm thầm thấy đáng tiếc.
Ngọc Khê nhớ tới Lôi Tiếu, nhưng cô chằm chằm Từ Vi, với Ngọc Thanh: «Tiếu Tiếu ở bên ngoài, em với cô một tiếng, bảo cô về . Nếu cô dám, em cứ ở cùng cô một hồi, giải quyết xong cùng trở về.»
Lý Hâm tự hăng hái: « cũng , cùng tử.»
Cảnh Hào kéo khóe miệng. « và Ngọc Thanh , dù cũng việc gì, đưa về.»
Ngọc Thanh : «Làm phiền .»
«Không phiền.»
Buổi biểu diễn đến giữa trưa kết thúc, lãnh đạo xử lý là chủ nhiệm phòng giáo dục, mấy liên quan đều tới văn phòng.
Phía Ngọc Khê chỉ cô và Ngọc Thanh hai , liên quan đến Từ Vi thì nhiều hơn. Những Ngọc Khê điểm danh đều mặt, kẻ chạy, đáng tiếc trí nhớ của Ngọc Khê đặc biệt .
Chủ nhiệm phòng giáo d.ụ.c sắc mặt khó coi , Đại học Thủ đô luôn luôn phẩm học kiêm ưu, mà xuất hiện vu oan, còn là liên hợp vu oan.
Đối đãi với bên thụ hại là Ngọc Thanh, sắc mặt hơn nhiều, với Ngọc Khê gia trưởng: «Lần , là trách nhiệm của chúng . Sau , chúng nhất định sẽ nghiêm khắc chú trọng giáo d.ụ.c phẩm hạnh.»
Ngọc Khê: « cũng tình cờ gặp . Làm gia trưởng, khó khăn dễ dàng thế nào mới thi đậu Đại học Thủ đô. Yêu cầu xử lý nghiêm túc, cũng khó nhà trường, chỉ là trả lẽ cho , phiền nhà trường .»
Chủ nhiệm: «Đáng lẽ , chúng nhất định trả lẽ cho đồng học Lữ.»
Mấy Từ Vi đều biến thành chim cút, co rúc trong góc.
Thùng thùng, gõ cửa.
--------------------