Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 254: Tập Sách

Cập nhật lúc: 2025-12-19 16:49:51
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Trịnh Mậu Nhiên vỗ đũa "chát" xuống bàn, "Ăn cơm thì ngậm miệng ."

 

Ngọc Khê cũng sợ Trịnh Mậu Nhiên. Vài thăm dò, từ khi Trịnh Mậu Nhiên tra chân tướng, độ khoan dung đối với em quả thực nghịch thiên. Em chỉ là một đứa cháu ngoại hờ mà còn như , đối với Ngọc Thanh thì càng khỏi , ông đối với Ngọc Thanh gọi là thật cẩn thận từng li từng tí.

 

Em gần như quên sự lạnh lùng của ông khi em gặp Trịnh Mậu Nhiên đầu tiên .

 

Ngọc Khê thấy Trịnh Mậu Nhiên cầm đũa ăn cơm, liền sang trò chuyện với Ngọc Thanh, "Sắp thi cuối kỳ , em nắm chắc giành học bổng !"

 

Ngọc Thanh đối với việc học tập luôn kỹ lưỡng từng li từng tí, "Có nắm chắc. Em ở thư viện, quen ít học trưởng, họ cũng cho em mượn sách để xem. Sách của học kỳ , em cũng xem một phần . Em thi nghiên cứu sinh, chuyên tâm chuyên ngành của ."

 

"Thật sự nghiên cứu viên ? Chị ủng hộ em."

 

Ngọc Thanh ngượng ngùng , "Chuyện , em cũng . Bản em tâm tư gì khác, nghiên cứu , chỉ một mục tiêu."

 

Ngọc Khê gắp thịt cá, "Ăn nhiều một chút, bổ sung dinh dưỡng cho não thật . Đợi lát nữa, chị xem gì bổ não , nghiên cứu tốn tế bào não nhất đấy."

 

Ngọc Thanh ngượng ngùng, "Em mới là sinh viên năm nhất, còn nghiên cứu gì . Cũng học xong đại học, thi nghiên cứu sinh xong mới ."

 

"Chị nghĩ với thực lực của em, nhất định sẽ . Nào, ăn nhiều ."

 

Ngọc Thanh, "Chị, đủ , đủ ."

 

Ngọc Khê ăn món cá nấu cay (thủy chử ngư), đúng là chính tông mà. Nhà tự đầu bếp thật , thật hưởng thụ.

 

Ngọc Thanh hỏi, "Chị, các chị khi nào thi !"

 

"Bốn ngày thi. Bọn chị thi xong , đợi thành tích của em , chúng cùng trở về."

 

"Em các học trưởng , bọn em kết quả nhanh."

 

"Không , vội. Chị cũng cần xử lý chuyện công ty một chút. Chị họ cũng về nữa. Bà nội gặp sư phụ ."

 

Ngọc Thanh, "À, tại em ."

 

"Em một mực ở trường, cái gì. Lần về khá nhiều. Chị từng nghĩ mua một chiếc xe, nhưng nhiều lắm, là mùa đông đường trơn, vẫn là tàu hỏa an hơn."

 

Ngọc Khê xong, thấy Trịnh Mậu Nhiên vẫn dựng tai , cơm trong bát sớm còn.

 

Ngọc Thanh, "Ừm, tàu hỏa an ."

 

Ngọc Khê gắp sườn cho Ngọc Thanh, "Được , ăn cơm."

 

Trịnh Mậu Nhiên khóe miệng trễ xuống, đặt bát xuống, dậy, trở ghế sofa.

 

Ngọc Khê hừ một tiếng trong lòng, tiếp tục ăn cơm. Em và Ngọc Thanh thật sự đói, cơm canh thơm, quét sạch cả món ăn. Ngọc Thanh cái đĩa sạch bong, ngượng ngùng.

 

Ngọc Khê ăn căng bụng, ghế sofa, cảm thấy chán . Trịnh Mậu Nhiên thật sự thích yên lặng.

 

Phòng khách trống trải, hầu cũng phát tiếng, đặt chén cũng tiếng động. Em quen với điều đó, em quen náo nhiệt . Nhìn Trịnh Mậu Nhiên, trong lòng nghĩ xem thể moi lời từ ông , nhưng nhanh liền dẹp bỏ ý định đó.

 

Trịnh Mậu Nhiên moi lời của em tệ . Ông lên tiếng, "Buổi tối chúng ngủ ở ?"

 

Trịnh Mậu Nhiên đặt sách xuống, gật đầu với hầu. Người hầu lập tức tiến lên, "Hai vị mời, căn phòng chuẩn xong ."

 

Ngọc Khê dậy, theo hầu lên lầu. Căn phòng của Ngọc Thanh ở bên trái lầu hai, còn em ở bên . Căn phòng là tông màu đơn giản, gọn gàng.

 

Điều khiến Ngọc Khê thích nhất là cửa sổ sát đất ban công. Trên ban công một chiếc bàn nhỏ, đất trải thảm. Cảnh sắc bên ngoài tuyệt vời .

 

Ngọc Khê tiến xuống, thật quá hưởng thụ. Đây chính là viên đạn bọc đường mà. Sau , em cũng cố gắng hơn nữa, mục tiêu mới .

 

Ngày bảo tuyết, thích hợp nhất chính là ngủ. Ngọc Khê ngủ một giấc tới bốn giờ, tỉnh tìm Ngọc Thanh. Ngọc Thanh cũng ở trong căn phòng. Xuống lầu, Trịnh Mậu Nhiên đang chơi cờ với Ngọc Thanh.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-254-tap-sach.html.]

Ngọc Khê dựa tay vịn cầu thang. Rốt cuộc vẫn là quan hệ huyết thống, chẳng sợ trong lòng hiềm khích, nhưng cùng một chỗ chuyện, cũng thể kéo gần tình cảm.

 

Ngọc Thanh vứt quân cờ trong tay, "Chị, chị tỉnh ."

 

Ngọc Khê xuống, quân cờ đen trắng bàn cờ. Em tưởng là cờ vây cao cấp, định mắt , "Cờ năm quân?"

 

Trịnh Mậu Nhiên vứt quân cờ, đầu . Bày cờ năm quân khá mất thể diện đấy.

 

Ngọc Thanh gãi tóc, "Em sẽ chơi cờ vây."

 

Ngọc Khê vẫn luôn chú ý Trịnh Mậu Nhiên, vị cũng liều mạng , nhặt quân cờ lên, “Anh và em chơi.”

 

Ngọc Thanh cao hứng, “Được.”

 

Trịnh Mậu Nhiên mím môi, liếc mắt tỷ đang bày bàn cờ, cao hứng. Đường đường là cao thủ cờ vây chơi cờ năm quân để kéo gần tình cảm, kết quả, nha đầu thối tha phá hỏng.

 

Ngọc Khê sờ quân cờ, lạnh buốt, xúc cảm đặc biệt , nhất định rẻ, xa xỉ quá!

 

Hai tỷ giống như trở hồi nhỏ, lúc chơi cờ vây, chỉ là hồi nhỏ dùng vỏ sò.

 

Trịnh Mậu Nhiên vẫn luôn nền, khí áp thấp , ngó lơ, cuối cùng cũng nhịn nữa, “Nha đầu thối tha, hai đứa theo đến thư phòng, cho các cô xem một thứ.”

 

Ngọc Khê đầu cũng ngẩng, “Xem cái gì?”

 

Trịnh Mậu Nhiên nín thở, “Một thứ, cô cảm thấy hứng thú.”

 

Ngọc Khê cuối cùng cũng ngẩng đầu, thứ cô cảm thấy hứng thú thì nhiều hơn. Trịnh Mậu Nhiên dậy, một bước lên lầu. Ngọc Khê vứt quân cờ, kéo Ngọc Thanh theo, cơ hội quá khó , thư phòng, đến bao giờ.

 

Thư phòng ở lầu ba, Ngọc Khê bước , trấn trụ. Một mặt tường là sách, ngoài còn treo thư pháp và tranh vẽ, còn giá bày đồ cổ, thật xa hoa.

 

Trịnh Mậu Nhiên giá sách, ở hàng thứ ba lấy một cuốn sách giống như sổ tay, xoay đưa cho Ngọc Khê, “Trên ghi chép những thứ đăng ký trong hầm đất, cô giữ hết cho , thư pháp và tranh vẽ ghi chép, một món cũng bán.”

 

Hắn suy tính hồi lâu, quyết định thẳng với nha đầu , thật sự sợ, nha đầu kiêng nể gì, dám bán đồ, bán những thứ nên bán.

 

Nhất là khi Mẫn Hà , cũng dám bảo chứng, những thứ bán , thể mua .

 

Ngọc Khê sờ trang bìa, “Bản mô phỏng?”

 

Trịnh Mậu Nhiên xuống, “Ừm, mô phỏng đấy, cái cô cầm lấy.”

 

Ngọc Khê tò mò thôi, mở sổ tay , sổ tay ghi chép tất cả thư pháp và tranh vẽ, còn một đồ sứ. Đồ trong hầm đất, chỉ trang sức và tiểu hoàng ngư (vàng thỏi nhỏ) là ghi chép. Thật sự để Vương ông nội đoán đúng , quả nhiên sổ đăng ký.

 

Ngọc Khê khép sổ tay, “Đồ sứ đều là của Đường triều, gia tổ nhà họ Trịnh là đại quan !”

 

Trịnh Mậu Nhiên, “Cô nhận đồ sứ?”

 

Ngọc Khê khan một tiếng, “Cái đó, ông nội nhận , từng xem qua.”

 

Mặt Trịnh Mậu Nhiên đen , hừ một tiếng, “Cô nhưng thật hào phóng, ai cũng thể xem.”

 

Ngọc Khê, “Chỉ Vương ông nội giúp xem qua.”

 

Sắc mặt Trịnh Mậu Nhiên hơn nhiều, đối với hai lão nhân, từng điều tra qua. Hắn Ngọc Khê nhiều một cái, nghĩ đến, nơi nha đầu giấu đồ, ngược là an nhất, lúc đó cầm , đều an .

 

Hiện tại thể chiếm cứ quyền chủ động, buồn phiền ở nhà mà điều tra, nha đầu âm sai dương thác, ngược giúp ít việc.

 

Trịnh Mậu Nhiên nghĩ đến đây, nha đầu chiếm vận may, sắc mặt lên ít, “Cô thật sự ?”

 

Ngọc Khê gật đầu, “Đương nhiên .”

 

 

--------------------

 

 

Loading...