Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 260: Căng Thẳng

Cập nhật lúc: 2025-12-19 16:52:12
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/805iDnuGEr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Lữ Mãn vẫn luôn cảm thấy đặc biệt oan uổng, giải thích với con gái, nhưng nhà ga quá nhiều , còn rể tương lai ở đây nữa, mất mặt quá, “Về nhà .”

 

Trịnh Cầm hừ một tiếng, đầu kéo tay Lôi Tiếu, “Tiếu Tiếu, con còn nhớ dì ?”

 

Lôi Tiếu trong lòng căng thẳng thôi, nhất là khi khí giữa chú và dì lắm, “Nhớ, nhớ ạ, cháu phiền .”

 

Trịnh Cầm vỗ vỗ bàn tay lạnh ngắt của Lôi Tiếu, “Không phiền , , về nhà thôi.”

 

Lôi Tiếu cảm giác sự đón tiếp chân thành, dây thần kinh căng thẳng cũng thả lỏng, cô bé gật đầu thật mạnh, “Vâng.”

 

Cuối cùng, Trịnh Cầm mới chuyện với Ngọc Thanh, “Không tệ, nửa năm gặp, cao hơn , cũng mập lên nữa, con còn cao hơn cả bố con đấy.”

 

Ngọc Thanh, “Ăn ngon, cho nên mập lên , chị và Đại cô chăm sóc con lắm. Mẹ, Ngọc Chi ạ?”

 

Trịnh Cầm nhắc đến con trai út, khóe miệng càng sâu hơn, “Nó đang ở nhà giúp bà nội trợ thủ đấy!”

 

Sau đó Trịnh Cầm hàn huyên với Lữ Đại cô một hồi, đoàn mới khỏi nhà ga.

 

Bên ngoài nhà ga, một chiếc xe nông nghiệp đang đỗ. Trịnh Cầm : “Đừng chê nhé, bẩn , xe vẫn luôn dùng để chở thức ăn gia súc, lúc đến đây, cố ý dọn dẹp sạch sẽ .”

 

Lữ Đại cô, “Xem cô kìa, chúng cũng từng chịu khổ , chê bai chứ.”

 

Trịnh Cầm xong thấy thoải mái trong lòng, đỡ Lữ Đại cô, “Chị ôm Chu Nghiêu trong xe, chúng khoang .”

 

Lữ Đại cô cũng khách sáo nhường nhịn, thể của bà quả thật khỏe, “Được, phía .”

 

Trong thùng xe lót rơm rạ, cùng còn một chiếc chăn sạch sẽ, môi trường cũng tệ.

 

Lữ Mãn lái xe, chiếc xe nông nghiệp bốn bánh khá vững vàng. Ra khỏi khu vực thành phố, Ngọc Khê con đường sửa chữa , Trịnh Mậu Nhiên quả thật một chuyện , con đường xi măng xây rộng, xe lớn kề bên cũng .

 

Ngọc Khê một năm về nhà, mới một năm thôi mà quê hương đổi đặc biệt lớn, xa, thể thấy ít căn nhà mới xây dựng.

 

Đột nhiên, xe phanh gấp, may mắn là đều nắm c.h.ặ.t t.a.y vịn nên ngã.

 

Ngọc Khê dậy, phía xe, trong lòng lo lắng thôi, tưởng rằng đụng thứ gì đó.

 

nhảy xuống xe một cái, mặt cô đen thôi, Hà Giai Lệ mà mợ hai bọn họ đang tìm kiếm, xuất hiện ở quê hương cô, dự cảm bất hảo của cô đúng .

 

Hà Giai Lệ như là kinh hãi, ôm ngực, dường như quen Ngọc Khê, mắt thẳng Lữ Mãn đang lái xe.

 

Lữ Mãn bực bội gãi đầu, gọi con gái, “Nhanh lên xe, mặc kệ cô .”

 

Ngọc Khê như gặp ma, Hà Giai Lệ đang lau nước mắt, “Sao thể đối xử với như , sinh con gái cho mà, bỏ rơi cưới khác, vẫn luôn trốn tránh . Cho dù sai, sẽ sửa mà, đừng phớt lờ . Chuyện hồi , thật sự .”

 

Ngọc Khê mà mơ hồ hiểu gì, Trịnh Cầm kìm cơn giận, nhảy xuống xe, kéo cánh tay Hà Giai Lệ, hất cô , nhường đường lớn, kéo con gái lên xe, mặt đen gầm lên với Lữ Mãn, “Lái xe!”

 

Lữ Mãn nhanh nhẹn khởi động xe, dường như phía ma đuổi, đạp ga hết cỡ, phóng vụt .

 

Ngọc Khê về đến nhà mà đầu óc vẫn kịp phản ứng, Hà Giai Lệ cái gì ? Hơn nữa, cách ăn mặc của Hà Giai Lệ cũng quá kiểu tiểu cô nương , mặc áo khoác lông vũ màu đỏ, còn tết hai b.í.m tóc.

 

Về đến nhà, Lữ Nãi Nãi thấy sắc mặt con dâu bất đúng, con trai như thể ăn ruồi, liền Hà Giai Lệ giở trò , tức giận thôi, xắn tay áo, “Để dạy dỗ cô một trận, cái thứ mặt dày mày dạn, cái thứ gì .”

 

Trịnh Cầm cản chồng , rể tương lai đang ở đây, hôm nay đủ mất mặt , “Mẹ, thôi ạ, cơm nước chứ, chị và rể đều đói .”

 

Lữ Nãi Nãi nén cơn giận, mất nửa ngày xây dựng tâm lý, mới , “Cơm nước xong hết , mau rửa tay ăn cơm .”

 

Lữ Đại cô kéo Hách Phong, “Đi, rửa tay ăn cơm, đừng khách khí.”

 

Hách Phong , “Vâng.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-260-cang-thang.html.]

Ngọc Khê ở bàn ăn, lúc mới tâm tư quan sát ngôi nhà, căn nhà mới xây, phòng ăn chuyên dụng, bàn ăn theo yêu cầu, gian lớn, sáng sủa, hề giống như thiếu ánh sáng, còn chật chội.

 

Cái bàn lớn đặt, thể hơn mười .

 

Vẫn điện thoại nhà xây lớn như thế nào, cũng cảm thấy lớn lắm, trở về tận mắt thấy, xác thực lớn.

 

Món ăn bàn, một phần là hải sản Ngọc Khê và Ngọc Thanh thích ăn, còn là món Chu Linh Linh và em trai thích ăn, còn món Lôi Tiếu thích, cuối cùng mới là món Hách Phong thích, khi tin từ Ngọc Khê.

 

Một trận cơm xong, chuyện về Thủ đô, sự thoải mái do Hà Giai Lệ gây , ít nhiều.

 

Sau bữa cơm, Ngọc Khê giúp Trịnh Cầm dọn dẹp bát đũa, Lữ đại cô giúp việc, Trịnh Cầm cho phép, “Ở Thủ đô, chị vẫn chăm sóc Ngọc Khê và Ngọc Thanh, trở về thể để chị việc , chị mau ngoài, giúp rể một chút, miễn cho một đối mặt với sự tra hỏi của bố .”

 

Khuôn mặt trắng nõn của Lữ đại cô đỏ lên, “Vậy ngoài đây.”

 

Trịnh Cầm đợi chị chồng ngoài, đè thấp giọng , “ vẫn quan tâm chị , cuối cùng thì cần quan tâm nữa .”

 

“Đại cô hậu phúc, Sư phụ sẽ chăm sóc cho đại cô.”

 

Trịnh Cầm cảm kích : “Anh thể cứu con, sẽ sai.”

 

Tay Ngọc Khê đang rửa bát dừng , “Mẹ, đều ?”

 

Trịnh Cầm hừ một tiếng, “Ngọc Thanh lỡ miệng, con nha đầu , chuyện gì cũng giấu giếm.”

 

cũng sợ bố lo lắng, hơn nữa, .”

 

“Không cũng cho chúng , chúng cha , sợ , sợ là lúc , con thương, mà chúng chẳng gì, .”

 

Ngọc Khê lè lưỡi, “Nhất định , thương nữa .”

 

Trịnh Cầm lúc mới lộ vẻ mặt tươi , “Phần còn giao cho , Lôi Tiếu ở bên ngoài nhất định khỏe, con xem, dẫn nó căn phòng nghỉ ngơi , con nhiều chuyện hỏi, đợi bà nội và đại cô trở về, bây giờ lúc để .”

 

Ngọc Khê rửa tay, “Vậy ngoài đây.”

 

“Đi thôi!”

 

Ngọc Khê , Lôi Tiếu và Chu Linh Linh đang , đừng thấy Chu Linh Linh cùng, Lôi Tiếu cũng đặc biệt câu nệ, Ngọc Khê , “Đi, còn thấy căn phòng mới , dẫn các xem.”

 

Chu Linh Linh, “Tốt, nhà các thật sự đổi lớn, dám nhận nữa, mau dẫn chúng xem.”

 

Căn phòng của Ngọc Khê vẫn ở vị trí cũ, chỉ là căn phòng lớn hơn nhiều, chiếc giường kiểu cũ biến thành giường đôi kiểu mới, trong gian phòng còn đặt riêng một tủ quần áo lớn, còn bàn trang điểm và bàn , mặt đất lát gạch men màu xanh.

 

Chu Linh Linh ở mép giường, “Mợ thật sự thương , xem mặt đất lát cái gì, đây là t.h.ả.m trải sàn !”

 

Ngọc Khê sờ màu chăn ga, đều là màu cô thích, ý thẳng tuốt đến đáy mắt, “ , đặc biệt thương .”

 

Chu Linh Linh ngửa đầu xuống, “Thật thoải mái, nữa.”

 

Ngọc Khê mở tủ quần áo, bên trong tủ ít quần áo mới, nhất định là mới mua, lấy quần áo của và Lôi Tiếu từ trong túi treo lên, đáp , “Vậy tối nay ở đây.”

 

Mắt Chu Linh Linh sáng lên, “Đây là đấy nhé, .”

 

“Cái giường đủ lớn, ba chúng đủ chỗ ở, một hồi xem nhà bà nội, nhà bà nội cũng là mới xây.”

 

“Được.”

 

Lúc trở về, cửa lớn trong nhà khóa, Ngọc Khê thấy tiếng gõ cửa lớn, Hà Giai Lệ đến .

 

--------------------

 

 

Loading...