Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 265: Ly Hôn

Cập nhật lúc: 2025-12-19 16:52:17
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/805iDnuGEr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Trịnh Mậu Nhiên khay trái cây vơi một nửa, hiệu bảo mang xuống, mới : "Cô đụng chuyện đó ?"

 

"Vâng, trong hang núi đào tung tóe hết cả lên, chuyện ?"

 

Trịnh Mậu Nhiên: "Ừm, chắc là bọn họ theo về."

 

"Bọn họ tưởng, đồ vật vẫn còn ở trong thôn ?"

 

Trịnh Mậu Nhiên đẩy khay trái cây mới mang lên: " rời khỏi thành phố G, đồ vật đếm kỹ, đồ cổ cũng là mua . Bọn họ nghi ngờ hai nơi, một là thôn, một là Thủ đô."

 

Ngọc Khê khay trái cây mới, ăn vô, đưa tay cầm quả cam, mân mê trong lòng bàn tay: "Anh từng tìm cha ruột của Trịnh Quang Diệu ?"

 

Trịnh Mậu Nhiên khẳng định : "Năm nay tới đây, chính là vì chuyện . Xem gặp ?"

 

Ngọc Khê: "..."

 

đặc biệt ghét chuyện với Trịnh Mậu Nhiên, mới mở lời là thấu .

 

Trịnh Mậu Nhiên nhếch khóe miệng: "Xem , đoán đúng . Cô đúng là vận may. tìm lâu, chẳng chút manh mối nào, cô trở về gặp ."

 

Ngọc Khê cũng cho rằng vận may của đặc biệt : "Anh tra ?"

 

Trịnh Mậu Nhiên cũng giấu giếm: " giám định, Trịnh Quang Diệu con trai . tưởng, đứa nhỏ đ.á.n.h tráo, vẫn luôn lén lút điều tra. Nhiều năm như , Mẫn Hà tưởng rằng chuyện vạn vô nhất thất, cho nên đề phòng, để nhanh tra chuyện năm đó. Sau khi xác nhận nhiều mặt, mới xác định, Mẫn Hà từng mang thai."

 

Ngọc Khê nên gì nữa: "Vợ t.h.a.i cũng ?"

 

Trịnh Mậu Nhiên cùng nha đầu thảo luận về chuyện tình cảm của : "Sau đó, thăm dò. Nhà đẻ của Mẫn Hà là giả, mới chuyển tới. Sau khi rời , nhà đẻ của Mẫn Hà cũng luôn. tra ít , cô hẳn là hiểu rõ, năm đó cuộc sống đặc biệt khó khăn, ngay cả đồ ăn cũng , ít vứt bỏ con cái, manh mối cứ thế mà mất."

 

Ngọc Khê bĩu môi trong lòng, Trịnh Mậu Nhiên với , còn chẳng nữa cơ. lấy điện thoại từ trong túi : "Anh gọi điện thoại , chắc là thể tra . Bọn họ tìm Mẫn Hà, chứ . Cuộc sống của bọn họ , kiếm chút tiền từ tay Mẫn Hà."

 

Trịnh Mậu Nhiên cầm lấy điện thoại: "Số điện thoại thành phố Y."

 

Ngọc Khê: "Cái cũng liếc mắt một cái là ."

 

Trịnh Mậu Nhiên nhếch khóe miệng: "Rất đơn giản, điện thoại quy luật."

 

Ngọc Khê: "..."

 

Có quy luật, cũng sẽ nhớ. Đây chính là cách với thành công ?

 

Trịnh Mậu Nhiên cất điện thoại: " sẽ tra rõ ràng. Chỉ cần tra rõ ràng, chuẩn động thủ thu lợi tức ."

 

Ngọc Khê buột miệng thốt : "Ly hôn?"

 

"Ừm, nội bộ công ty cũng dọn dẹp sai biệt lắm , còn giữ để ăn Tết ?"

 

Ngọc Khê , thông qua miệng để cho : "Anh giữ để tra Mẫn Hà ?"

 

Sau đó, Ngọc Khê cảm giác ánh mắt của Trịnh Mậu Nhiên, hình như đang : Đồ ngốc.

 

Ngọc Khê: "..."

 

Được , hỏi thừa . Trịnh Mậu Nhiên phát hiện , Mẫn Hà là một quân cờ . Chuyện tới nước , Mẫn Hà sớm thành quân cờ bỏ .

 

Trịnh Mậu Nhiên đó ném một quả bom: "Sau khi ly hôn, dời mộ Thục Hiền về tổ tiên."

 

Ngọc Khê nổ đến da đầu tê dại. Thục Hiền, tên của bà ngoại. "Anh dám động , sẽ tìm liều mạng đấy."

 

Trịnh Mậu Nhiên: " chờ cô đến gặp ."

 

Ngọc Khê: "..."

 

Thủ đoạn, mục đích chính là để gặp . thấy ít mưu tính, nhưng cái nào sâu sắc bằng thủ đoạn của Trịnh Mậu Nhiên.

 

Trịnh Mậu Nhiên tràn đầy tự tin: " tin cô sẽ đến gặp ."

 

Ngọc Khê cạn lời, đương nhiên là sẽ gặp , dù rõ là thủ đoạn cũng sẽ gặp. "Anh thấy từ 'tra nam' ?"

 

Trịnh Mậu Nhiên đen mặt, Ngọc Khê chẳng sợ, đó tự tát , khan: "Anh cứ coi như thấy gì."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-265-ly-hon.html.]

 

Trịnh Mậu Nhiên hừ một tiếng: "Còn chuyện gì nữa?"

 

Ngọc Khê thích thấu, nhưng là đại lão: "Cái đó, nhà chúng họa tượng của bà ngoại, cho chúng một tấm ?"

 

Trịnh Mậu Nhiên dậy: "Muốn họa tượng, Trịnh Cầm tự tới, nếu thì đừng nghĩ."

 

Ngọc Khê ngay: " về nhà."

 

Trịnh Mậu Nhiên giơ tay, Nhiễm Đặc trợ: " đưa cô về."

 

Ngọc Khê khỏi cửa, thở dài một : "Vừa trở về nghĩ xong cách dùng thủ đoạn với . Sự tính toán , mấy với . Người hao tâm tổn sức thì sống thọ, thấy lông mày trường thọ của ông chủ các dài lắm đấy."

 

Nhiễm Đặc trợ giả vờ thấy, sếp đến bảy mươi tuổi mà!

 

Xe khỏi đầu ngõ, một chiếc xe khác tới đối diện, Nhiễm Đặc trợ "chà" một tiếng, Ngọc Khê đầu , thấy gì đặc biệt, cũng để ý nhiều.

 

Về đến nhà, hơn chín giờ, xuống xe, cửa nhà Lý Miêu Miêu hàng xóm đang đậu xe, xa thế mà vẫn thấy tiếng trong nhà Lý Miêu Miêu.

 

Ngọc Khê thu ánh mắt, nhà, chỉ Chu Linh Linh ở đó, "Mẹ ?"

 

Chu Linh Linh, "Dì dẫn Ngọc Thanh mấy đứa chợ , chị về sớm ghê, bọn em cứ tưởng chị sẽ ở ăn cơm chứ!"

 

Ngọc Khê, "Các em đúng là dám nghĩ, còn chẳng dám nghĩ đến chuyện ở ăn cơm, đuổi tệ . Hàng xóm, Lý Miêu Miêu về ?"

 

Chu Linh Linh đặt hạt dưa xuống, "Lợi hại thật, chuyện mà chị cũng đoán ."

 

Ngọc Khê nắm lấy hạt dưa, "Hàng xóm, chỉ Lý Miêu Miêu về thì họ mới vui vẻ thế, dễ đoán quá mà."

 

Chu Linh Linh , "Lý Miêu Miêu lái xe về đấy, chiếc xe ngoài cửa là của Lý Miêu Miêu, do rẻ tiền của chị tặng, còn mang về ít quà cáp nữa! Em thấy Lý Miêu Miêu cái đứa tiểu tam , sống còn hơn cả chính thất Vương Điềm Điềm."

 

Ngọc Khê nhả vỏ hạt dưa, "Qua một trận nữa, hai đều sẽ thôi. Đương nhiên, nếu Trịnh Quang Diệu thành thật một chút, thì cũng sẽ t.h.ả.m lắm."

 

Chu Linh Linh chuyện nhà dì, cũng chỉ loáng thoáng vài câu, cô cũng lắm miệng hỏi nhiều, nhướng mày, "Vậy em đợi xem kết quả đây."

 

Ngọc Khê vỗ tay, "Không còn sớm nữa, cơm đây, em còn về nhà bà ăn cơm ?"

 

Chu Linh Linh, "Không về nữa, nhà bà ai, họ đều lên thành phố , em dẫn Chu Nghiêu qua đây luôn."

 

Ngọc Khê, "Giúp một tay, cùng cơm."

 

"Vâng."

 

Giữa trưa ăn cơm xong, Ngọc Khê phòng bố , kể lời của Trịnh Mậu Nhiên, "Ông chính là gặp ."

 

Trịnh Cầm nghiến răng, "Đê tiện, vô liêm sỉ, bỉ ổi, đúng là mở mang tầm mắt ."

 

Lữ Mãn vỗ vai vợ, "Sớm muộn gì cũng gặp, bằng chuyện một duy nhất."

 

Trịnh Cầm thấy n.g.ự.c nghẹn , " chính là cam lòng, dựa cái gì mà ông nhận , coi như c.h.ế.t, bộ dạng lúc về, cũng nhớ đấy. Giờ sự thật , trơ trẽn xán tới, khinh! Đồ trơ trẽn nhất chính là ông ."

 

Lữ Mãn nháy mắt hiệu cho con gái, Ngọc Khê đành giang tay, cô cũng hết cách . Mẹ đang lúc nóng giận, gì cũng vô ích, chi bằng cứ mắng hết, miễn cho ấm ức trong lòng khó chịu.

 

Trịnh Cầm mắng nửa tiếng, "Gặp, đến tận mặt mắng ông ."

 

Ngọc Khê, "Mẹ, khi nào gặp ông ?"

 

"Ngày mai luôn, cũng khiến ông trở tay kịp. Không đúng, ngày mai, đợi một tuần mới , chẳng ông hiểu rõ , hừ."

 

Ngọc Khê nghĩ đến bộ dạng Trịnh Mậu Nhiên tính sai, tâm tình liền đặc biệt .

 

Buổi chiều, Hà Giai Lệ kiên trì bỏ cuộc đến nữa, Trịnh Cầm chỉnh cho một trận, lủi thủi bỏ .

 

lâu , cửa lớn gõ vang, Ngọc Khê dậy từ giường, cần ngủ trưa nữa, xỏ dép lê xuống giường, Trịnh Cầm lúc , hai con mở cửa lớn, ngoài cửa Hà Giai Lệ.

 

Cửa chiếc xe màu đen mở , một bà lão bước xuống, "Tiểu Cầm, lâu gặp."

 

--------------------

 

 

Loading...