Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 266: Ý Nghĩa
Cập nhật lúc: 2025-12-19 16:52:18
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/805iDnuGEr
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bà giới thiệu , nhưng Ngọc Khê cũng thể khẳng định, phụ nữ chính là Trương Mẫn Hà.
Trương Mẫn Hà giống già hơn sáu mươi tuổi, ngược trẻ trung, lớp trang điểm mặt tinh xảo, đội chiếc mũ kiểu Tây, nhờ nhiều năm dưỡng tôn ưu tú, trông bà tao nhã.
Trịnh Cầm nắm c.h.ặ.t t.a.y nắm cửa, dùng sức kiểm soát cực lớn mới xông tới đ.á.n.h Trương Mẫn Hà, bi kịch của cả nhà họ, nỗi đau của cô, đều bắt đầu từ Trương Mẫn Hà, cô hận.
con gái đang nắm tay cô, cô nhịn, cô đơn bào, đầu óc, Trịnh Mậu Nhiên và Trương Mẫn Hà ly hôn, Trương Mẫn Hà vẫn luôn dấu diếm lộ mặt xuất hiện, còn đến gặp cô, nhất định tính toán gì đó.
Trịnh Cầm bóp nhẹ tay con gái, hiệu yên tâm, Trương Mẫn Hà đầy châm biếm, "Thế nào, đến để khoe khoang tư thái của kẻ chiến thắng, xem sống t.h.ả.m ? Để cô thất vọng , sống , nhà chúng hoan nghênh cô."
Mắt Trương Mẫn Hà rời khỏi mặt Trịnh Cầm, như thể đang xác nhận điều gì đó, "Bố cô đang ở trong thành phố, nhiều năm , cũng là bất đắc dĩ, bây giờ trở về , cô cũng trở về , chúng sẽ bồi thường cho cô."
Trịnh Cầm dùng đầu ngón tay ấn lòng bàn tay, "Đừng giả mù sa mưa nữa, cô ngoài mặt một đằng lưng một nẻo, năm đó hận thể , bây giờ giả vờ cái gì? Cút , nhà chúng hoan nghênh bất luận kẻ nào trong các , ông trở về cũng liên quan đến , c.h.ế.t cũng liên quan."
Đây là lời thật lòng của Trịnh Cầm.
Trương Mẫn Hà nhếch khóe miệng, " , bố cô cúng tế cô, cô chứ!"
Ngọc Khê quan sát Trương Mẫn Hà, từng câu từng chữ của Trương Mẫn Hà đều sắp xếp, chứng minh từ nhiều khía cạnh khác rằng nhà họ chuyện của cô , đồng thời cũng chứng minh nhà họ hòa hảo với Trịnh Mậu Nhiên .
Trịnh Cầm mặt mày âm u, "Ông xứng, trở về với ông , nguyền rủa ông sớm tìm c.h.ế.t, cô cũng mau cút ."
Nói xong, Trịnh Cầm đóng cửa lớn .
Ngọc Khê thấy tay run run, đang cố gắng kiểm soát cừu hận, thù thể báo, tức giận.
Mãi đến khi chiếc xe bên ngoài cửa , xác nhận xa, Trịnh Cầm mới mở cửa bên ngoài, thấy bà thật sự , cô hung hăng đ.ấ.m mạnh cửa lớn, "Trong lòng cứ liên tục tự nhủ, bà chỉ là quân cờ, chỉ là quân cờ, phía mới là chính chủ, mới nhịn xuống ."
Ngọc Khê xoa bóp nắm đ.ấ.m sưng đỏ cho , "Trịnh Mậu Nhiên tìm bà ly hôn, bà đang dùng giá trị cùng để xác nhận mối quan hệ giữa chúng và Trịnh Mậu Nhiên."
Trịnh Cầm, " , cho nên càng nhịn, vì sự an của mấy đứa, cũng nhịn."
Ngọc Khê đau lòng cho kế, "Hồ ly sớm muộn gì cũng sẽ lộ cái đuôi, thiện ác cuối cùng cũng sẽ báo ứng."
Trịnh Cầm nghiến răng, " nhất định sẽ chờ, chờ kết cục của bọn họ."
Ngọc Khê thầm nghĩ, kết cục nhất định thảm, Trịnh Mậu Nhiên vốn hiền lành, là kiểu thù tất báo, bây giờ Trương Mẫn Hà đến, nhân vật chủ chốt sắp sửa tề tựu, đây là nhịp điệu của một vở kịch lớn sắp mở màn.
Trịnh Cầm tức đến nghẹn, Lữ Mãn đau lòng thôi, xổm trong sân, thở dài tuyệt vọng, hỏi con gái, "Người nhà họ Hà khi nào đến?"
Ngọc Khê dựa tường, bông tuyết bay lượn bầu trời đáp lời, "Mợ hai họ nhận điện thoại mua vé tàu đêm, ngày mai là thể tới ."
Lữ Mãn thở phào nhẹ nhõm, "Tống khứ một là một , Hà Giai Lệ , trong lòng con cũng thể thoải mái một chút."
Ngọc Khê kéo kéo khóe miệng, " cảm thấy, mỗi đ.á.n.h Hà Giai Lệ, tâm tình đều sẽ lên một hồi."
Lữ Mãn, ".......Có chuyện ?"
Ngọc Khê, "Vâng, bất quá, vẫn là nên tiễn thì hơn."
Lữ Mãn tuyết rơi càng lúc càng lớn, "Vào nhà !"
Ngọc Khê lắc đầu, " ở bên ngoài một hồi."
Lữ Mãn dặn dò, "Đừng để lạnh."
"Vâng."
Ngọc Khê thích trời tuyết, nhưng tuyết trắng trung bay xuống, từ từ bao phủ bộ đại địa, cô thích ngắm tuyết, dựa tường, tuyết mặt đất từng chút một phủ kín bộ đất bùn, chỉ còn màu trắng, điều đó thể khiến cô hồi tưởng nhiều chuyện.
Trọng sinh một năm rưỡi, thể dùng từ "tuyệt vời" để hình dung, mỗi một ngày trôi qua đều đặc sắc, hơn nữa còn từ từ giải đáp những nghi vấn của đời .
Cô đôi khi vẫn nghĩ, liệu sự tái sinh của cô là sự cam lòng của tất cả đổi lấy, mục đích là để những điều liên quan đến cô thể đổi vận mệnh, giải mã bí mật chôn sâu nấm mồ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-266-y-nghia.html.]
Tiếng mở cửa vang lên, Lôi Tiếu cầm khăn quàng cổ , "Chị, khăn quàng cổ ."
Ngọc Khê hồn, Lôi Tiếu tròn trịa hơn ít. Tiểu cô nương rạng rỡ, trong mắt lấp lánh như , mắt thiếu nữ , điều là thật. Cô đáp , đưa tay nhận khăn quàng cổ.
Lôi Tiếu né tránh, "Em quàng cho chị."
Ngọc Khê cao hơn Lôi Tiếu nửa cái đầu, Lôi Tiếu nhón chân, quàng khăn cho Ngọc Khê, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào, nở nụ vui vẻ.
Ngọc Khê , sự tái sinh của cô là ý nghĩa, Ông Vương, Lôi Tiếu, tất cả những bất hạnh, cơ thể họ sung mãn lực lượng.
Tương lai , cô yêu cô, cũng cô yêu, cô cần sợ hãi, chỉ cần dũng cảm .
Ngọc Khê đưa tay sửa mũ cho Lôi Tiếu, "Ở với một hồi."
Lôi Tiếu vui vẻ gật đầu, "Vâng."
Hai chị em một hồi, Lôi Tiếu mở lời , "Chị, cảm ơn chị, cảm ơn chị cho em cảm nhận cảm giác của gia đình, cảm ơn chị đưa em gia nhập nhà của chị."
Ngọc Khê , " cũng mừng cho em, một Lôi Tiếu mới."
Lôi Tiếu vươn tay từ trong túi áo, từ từ đặt túi áo khoác ngoài của chị, đầu ngón tay chạm bàn tay ấm áp của chị, nhẹ nhàng nắm lấy, "Em hạnh phúc."
Ngọc Khê nắm , "Chúng đều hạnh phúc."
Bên trong cửa, Ngọc Chi cao hứng, nhỏ giọng với trai: "Em thích Lôi Tiếu, cô giành chị."
Ngọc Thanh choàng cổ em trai, "Tiểu hài t.ử tâm tính thôi, cô cũng là đáng thương, chị là của , sẽ đổi ."
Ngọc Chi liếc xéo trai, "Anh thu cái vẻ mặt ghen tị , hãy đạo lý với em!"
Ngọc Thanh, "....... Thằng nhóc thối."
Ngọc Chi lè lưỡi, "Anh bắt ."
"Em đợi đấy cho ."
Hai em chạy khỏi phòng ở, Ngọc Chi nghịch ngợm, nắm tuyết ném Ngọc Thanh, từ đuổi bắt chuyển sang đ.á.n.h trận tuyết, cuối cùng Ngọc Khê và Lôi Tiếu cũng gia nhập.
Tiếng trong sân xua tan tâm tình u ám của Trịnh Cầm.
Thần kinh căng thẳng của Lữ Mãn cuối cùng cũng thể thở phào nhẹ nhõm.
Không ai ngờ rằng trận tuyết đầu tiên lớn đến như thế, lúc ăn cơm tối, tuyết tới cẳng chân , tuyết bầu trời vẫn ý định dừng .
Lữ Mãn : "Nhiều năm như , đây là đầu tiên tuyết rơi lớn đến thế."
Ngọc Khê: "Năm nay khắp nơi cũng là trời tuyết lớn."
Lữ Mãn là nông dân, đặc biệt thích thời tiết , "Hy vọng đừng thành tai họa tuyết, cuộc sống vặn lên, ăn một cái Tết yên ."
"Chắc sẽ tuyết rơi liên tục nhỉ, thủ đô chỉ rơi một ngày."
Lữ Mãn: "Hy vọng thế!"
Sáng sớm, kéo cửa sổ , Ngọc Khê trợn tròn mắt, tuyết tới bậu cửa sổ, nhanh đến m.ô.n.g , đây là rơi suốt một đêm. Nghe thấy tiếng xẻng, cô vội mặc áo ngoài giúp việc.
Người một nhà dọn tuyết, dọn nhanh, mở cửa , xe của Lý Miêu Miêu chỉ còn nóc xe.
Lý Miêu Miêu lẩm bẩm c.h.ử.i rủa, "Cái thời tiết c.h.ế.t tiệt , hôm nay thành phố đón mà!"
--------------------