Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 291: Không sập bẫy

Cập nhật lúc: 2025-12-19 16:52:40
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngọc Khê tiễn cụ Tôn cổng, cụ đột nhiên : "Con bé , con dám dùng cơ hội của ngọc bội để xin khám cho Quân Mân, nhầm con."

"Dạ, đó là việc con nên ạ."

Cụ Tôn : "Tốt, lắm. Sau đừng tùy tiện lấy ngọc bội nữa. Thuốc trong tay con chỉ còn đúng 3 viên thôi. Ta thể giúp con giữ bí mật, nhưng nếu để thấy ngọc bội, họ sẽ tìm tới con đấy."

Ngọc Khê nhanh trí hỏi ngay: "Có đang cần t.h.u.ố.c ạ?"

Cụ Tôn gật đầu: "Số t.h.u.ố.c trong tay , một viên để cho gia tộc, một viên dùng để trả ân tình. Tiếc là chuyện gì thứ ba thì còn là bí mật nữa. Có kẻ tìm đến , giá 1 triệu tệ cho một viên, từ chối bảo là ."

"Một triệu tệ ạ?" Ngọc Khê kinh ngạc.

Cụ Tôn trêu: "Sao, bán ?"

Ngọc Khê lắc đầu: "Con ngốc ạ. Bán một viên là kéo theo cả đám tìm đến ngay. Cảm ơn cụ giữ kín giúp con."

Cụ Tôn vuốt râu: "Mấy viên t.h.u.ố.c đó thèm khát lắm. Nếu con cháu dâu của lão bạn già thì cũng lấy hết . Tự cẩn thận nhé, đừng lấy ngọc nữa."

Ngọc Khê ghi nhớ: "Con nhớ ạ."

Trở phòng bệnh, Lý Nham chào từ biệt: "Ở đây cô lo , cũng về đây. Cần gì cứ gọi cho bất cứ lúc nào."

Ngọc Khê chân thành cảm kích: "Mấy ngày qua cảm ơn chăm sóc ."

Lý Nham chỉnh mũ: "Tụi phiên mà."

"Cảm ơn tất cả . Sắp tới sẽ gửi ít đồ ăn qua bưu điện, nhờ nhận giúp nhé."

Lý Nham : "Được, Quân Mân phiền cô ."

Ngọc Khê tiễn Lý Nham xong liền bàn với Quân Mân về kế hoạch sắp tới: "Em mua một căn nhà cấp bốn gần trường. Học kỳ tới em ở nội trú nữa để tiện chăm sóc , thấy ?"

Mắt Niên Quân Mân sáng lên: "Sống chung ?"

Ngọc Khê: ".... Mơ nhỉ."

Anh nhếch môi: "Sống chung một sân cũng tính là sống chung ."

Ngọc Khê bật : "Thật em nên mua từ sớm. Tại bà cô cứ giữ nên em mua. Giờ thì khác , cô lấy chồng, em dẫn theo cả Ngọc Thanh với Lôi Tiếu ở thì tiện lắm. Giờ thêm nữa, nhất định mua thôi. Mai em sẽ xem nhà, cố gắng lúc xuất viện là chỗ ở luôn."

Niên Quân Mân nhướng mày: "Tết em về quê ?"

Ngọc Khê bê chậu nước: "Công ty bận lắm, em về . Chân thế cũng tiện tàu hỏa. Năm nay em đón Tết cùng , ?"

để về quê trong tình trạng , cô sợ những lời tiếng tổn thương . Lòng Quân Mân dâng lên một dòng cảm xúc ấm áp, đùa: "Anh chỉ sợ bố đ.á.n.h thôi."

Ngọc Khê thu dọn quần áo của : "Yên tâm , . Ngày mai sẽ lên đây, chuẩn tâm lý nhé."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-291-khong-sap-bay.html.]

"Thế chắc chuẩn sẵn nhiều khăn giấy , chắc chắn sẽ cho xem."

"Chiều nay em sẽ đích báo cho hai ông nội," Ngọc Khê thêm.

Niên Quân Mân đùa nữa, nghiêm túc gật đầu.

Buổi tối, hai trò chuyện, đột nhiên nhắc đến chuyện con cái. Niên Quân Mân trở , chỉ nghiêng đầu cô, ánh mắt sáng rực trong bóng tối: "Khê , giải ngũ , chỉ cần nộp tiền phạt là thể sinh thêm con. Một đứa họ Niên, một đứa họ Vương, thế là giải quyết xong chuyện."

Ngọc Khê thầm đếm trong lòng, đây là thứ chín cô nhắc đến việc giải ngũ. Cô trở , mắt trong bóng tối. Anh cứ lặp lặp như thực chất là đang tìm cách thuyết phục bản , tự ám thị để nỗi đau vơi . Cô vốn luôn né tránh nỗi đau , cứ thích khơi .

Niên Quân Mân quơ quơ tay: "Sao em gì?"

"Nói gì chứ? Đã cưới xin gì , cưới xong hãy bàn!"

Anh sụ mặt vẻ ấm ức: "Anh cũng còn trẻ nữa. Qua năm nay em 21, 27 . Ở tuổi bố thì con cái học tiểu học cả đấy."

Ngọc Khê đỏ mặt. Trong gian khép kín, giữa đôi tình nhân đang yêu, căn phòng như bớt vẻ tối tăm mà trở nên ngọt ngào kỳ lạ. Cô vỗ vỗ má: "Chẳng buồn tiếp chuyện ."

Niên Quân Mân lầm bầm: "Em đến đây hai ngày mà chẳng thèm hôn lấy một cái. Tim nguội lạnh hết đây . Có em chê ?"

Ngọc Khê bật dậy: "Nói bậy nữa là em đ.á.n.h đấy!"

"Đấy, giờ còn dùng bạo lực với nữa cơ," vẻ đáng thương.

Ngọc Khê phát hỏa vì cứ lải nhải bên tai, bèn cúi xuống chặn miệng .

Phòng bệnh cuối cùng cũng yên tĩnh. Bàn tay to lớn của Quân Mân như gọng kìm ôm chặt lấy cô. Ngọc Khê dùng tay bịt miệng , hừ một tiếng: "Định dùng khích tướng kế ? Đừng hòng em sập bẫy. Anh yên cho em!"

Niên Quân Mân buông một tay , kéo tay cô xuống hôn trộm một cái: "Sập bẫy nhé. Anh chỉ em gần đây thôi. Không cần em chủ động, để ."

Ngọc Khê dùng trán cụng đầu một cái, xuýt xoa: "Đầu bằng sắt !"

Niên Quân Mân vội buông tay: "Để xem nào."

Ngọc Khê nhanh chóng lùi , hừ lạnh: "Anh ngoan ngoãn ngủ . Bác sĩ bảo nghỉ ngơi mới mau bình phục."

Niên Quân Mân: "......"

Ngọc Khê mỉm , kéo chăn đắp cao. Đêm ở bệnh viện khá lạnh.

 

 

 

 

Loading...