Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 336: Trái tim chết lặng

Cập nhật lúc: 2025-12-19 16:55:13
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Lòng hiếu kỳ mãnh liệt của cô, nhịn tiến lên hai bước, cuối cùng cũng rõ.

 

Đây là một phần tài liệu tra cứu, tài liệu về tập đoàn Đông Phương, từ giai đoạn đầu thành lập, đến phát triển, mỗi một dự án đều , nhất là phía mỗi dự án đều ghi lãi lỗ.

 

Hóa tất cả đều lợi nhuận, cô ngây , một tập đoàn thành lập hơn hai mươi năm, từng xảy sai sót.

 

quá chăm chú, Trịnh Mậu Nhiên cũng phát hiện.

 

"Đẹp ?"

 

Ngọc Khê gật đầu, chợt hồn, gượng, " cố ý."

 

Trịnh Mậu Nhiên đặt tài liệu đang cầm trong tay lên bàn việc, "Trên thương trường, điều tối kỵ nhất là lén tài liệu."

 

Ngọc Khê ngoan ngoãn, dám hé răng.

 

Trịnh Mậu Nhiên khép tài liệu, "Một hồi nữa, cùng cô lấy sách."

 

"Tốt."

 

Ngọc Khê yên nhúc nhích, nhưng đầu óc đang hoạt động, Trịnh Mậu Nhiên thật sự nhắm tập đoàn Đông Phương , chỉ là cũng , nhắm cái gì.

 

Trịnh Mậu Nhiên liếc Ngọc Khê bằng ánh mắt còn sót , ánh mắt dán chặt tài liệu nhiều hơn, trái tim c.h.ế.t lặng, thùng thùng đập liên hồi.

 

Ba giờ, tới đại viện, đây là đầu Trịnh Mậu Nhiên bước , bốn bề vài , mất hứng thú.

 

Niên gia gia ở nhà, dạo , chỉ Vương gia gia ở đó.

 

Trịnh Mậu Nhiên và Vương lão gia t.ử khách sáo một phen, mới lên lầu, những chiếc thùng ngay ngắn trong căn phòng, "Các ngươi cũng là bản lĩnh, dám mang ngay mí mắt ."

 

Ngọc Khê gượng, mở thùng, "Thùng chính là sách, thiếu một quyển."

 

Nói xong, Ngọc Khê liền , quá nhiều bí mật thì , rút lui là thượng sách.

 

Cô ngay tại lầu chờ, Vương lão gia t.ử nhỏ giọng : "Ngoại công hời của cháu, là đơn giản."

 

"Nếu ông đơn giản, sẽ Trịnh thị ."

 

"Nói cũng , cả đời qua nhiều lắm , duy nhất thể thấy nội dung trong mắt, tâm giấu sâu, quá sâu ."

 

Ngọc Khê giơ ngón tay cái lên, "Ông chuẩn thật."

 

Vương lão gia t.ử thầm may mắn, may mắn , vị là kẻ địch, còn quan hệ thích, vẫn thể che chở một phần.

 

Trịnh Mậu Nhiên xuống lầu, trong tay cầm một miếng vải, bên trong miếng vải bọc sách, cảm tạ Vương lão gia tử: "Làm phiền ."

 

Vương lão gia tử, "Không phiền, thư họa của , cũng là trong nghề, cơ hội cùng thảo luận chút."

 

Trịnh Mậu Nhiên : "Cầu còn ."

 

Trên xe trở về, Trịnh Mậu Nhiên : "Bình sứ cổ, các cô cần lo lắng thể xử lý, xử lý thì cứ xử lý."

 

Ngọc Khê, " sẽ với ."

 

Trịnh Mậu Nhiên ừ một tiếng, " nhớ, cô từng , thẻ tre ngọc, của cô thấy, , mặt khác một nửa mang ?"

 

Tim Ngọc Khê thắt , Trịnh Mậu Nhiên tại nhớ tới thẻ tre ngọc? Cô cố gắng bảo trì giọng điệu đổi, ", nhà bên ngoại mang ."

 

dám hỏi thêm nữa, may mà, Trịnh Mậu Nhiên cũng hỏi thêm cái gì.

 

Mãi đến khi xuống xe, Ngọc Khê chiếc xe xa, mới thở phào một , , nhất định tránh xa Trịnh Mậu Nhiên một ít.

 

Chu Linh Linh vỗ vai em họ, "Về , gì thế?"

 

"Chị họ, chị về khi nào ?"

 

Chu Linh Linh, "Vừa xuống máy bay lâu, mệt c.h.ế.t , may mà khai trương thuận lợi."

 

"Chị vất vả ."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-336-trai-tim-chet-lang.html.]

Chu Linh Linh , "Vất vả thì vất vả, tất cả đều an bài , chỉ qua đó xem, đừng là khá sung túc đấy."

 

"Chị định trở về ?"

 

Chu Linh Linh, " , trở về thăm Đại cô của em, em cùng ?"

 

Ngọc Khê, "Không, ở công ty."

 

"Vậy đây."

 

"Ừm."

 

Thời gian vội vàng, thoáng cái bước tháng năm, tháng năm cỏ xanh chim hót, là tháng thoải mái nhất trong một năm.

 

Ôn Vinh biến mất bấy lâu, cuối cùng cũng trở về.

 

Ngọc Khê cạn lời, "Anh hơn phân nửa tháng, nếu trở về nữa, báo cảnh sát ."

 

Ôn Vinh đen ít, "Đừng nhắc nữa, đột nhiên gặp bão, tàu thuyền dừng mấy ngày nay, liền ở đảo đợi thêm vài ngày, cho nên trở về muộn."

 

Ngọc Khê, "Chọn xong ?"

 

"Chọn xong , gần quê cô đấy. Lần rút kinh nghiệm , nhất định mang đủ đồ ăn. Trên đảo, nhà nào nhà nấy đều giàu , nửa tháng mới mua sắm một . Mấy hôm đó, chúng ăn canh lạt nước trong, ăn rau cũng khó. Hải sản thì ít, nhưng ăn nhiều cũng ngán."

 

Ngọc Khê , "Đảo biển là thế đấy. Thông thường những tiền, đại bộ phận đều chuyển đất liền . Những đảo, một là vì còn cách nào khác, một là vì hải sản phong phú."

 

Ôn Vinh : ", còn trái cây nữa, nhất định mang thêm một ít. Chúng ít nhất đảo một tháng cơ."

 

Ngọc Khê lo lắng, cô từ nhỏ lớn lên bên bờ biển, cảm thấy thiết với nước biển, bơi lội, lặn biển đều . "Chính cô tự ghi chép , tiền chuyển hết cho cô ."

 

Ôn Vinh là đứa nhỏ lớn lên ở đất liền, ban đầu khá phấn khích, nhưng thời gian lâu thì mặt mày méo xệch, nhưng vì việc phim, nhịn.

 

Ngọc Khê tiễn Ôn Vinh , trong lòng vui , gần nhà, cô thời gian là thể về nhà thăm nom . Bất quá, những thứ cần chuẩn thì vẫn chuẩn .

 

Ngọc Khê tính , việc phim sẽ tháng sáu. Hy vọng Lôi Tiếu thi xong. Kỳ thi đại học đổi vận mệnh của nha đầu , cô bỏ lỡ.

 

Năm giờ, Ngọc Khê mua rau, hôm nay về nhà sớm, chậm rãi trở về.

 

Vừa bước cửa lớn khu dân cư, Từ Hối Xung đang dựa cửa lớn đó. Ngọc Khê lờ bước qua.

 

Từ Hối Xung từ phía kéo tay Ngọc Khê . Ngọc Khê đang xách thịt trong tay, cô vung qua, Từ Hối Xung né . "Xem , luyện tệ, thể né khỏi tay cô ."

 

Ngọc Khê mím môi, đây cũng là một tin tức . Cô lạnh mặt, "Tổng giám đốc Từ chuyên môn đợi , chính là để thử nghiệm thủ?"

 

Từ Hối Xung: "Là cũng ."

 

Ngọc Khê đặt túi xuống, " nghĩ là . Đã luyện tay, thì hảo hảo luyện một trận ."

 

*Nha đầu , sớm đ.á.n.h thêm nữa , đang lo lý do đây!*

 

Ngọc Khê tay nhanh, vài ngày luyện tập của Từ Hối Xung thật sự thể so với Ngọc Khê. Ban đầu còn né , nhưng lâu , phản ứng theo kịp nữa. Hắn còn dùng cả chiêu trò ăn vạ, mặt Ngọc Khê đen . Hai cú quăng qua vai liên tiếp, quăng đến mức quần áo Từ Hối Xung dơ hề hề, kính mắt cũng bay mất.

 

Ngọc Khê lạnh mặt. Có những , dạy dỗ một thì ngoan vài ngày.

 

Tít tít, Niên Quân Mân lái xe , Từ Hối Xung, mở cửa xe, "Thế nào ?"

 

Ngọc Khê , "Tổng giám đốc Từ luyện thủ, thấy luyện tệ, Quân Mân, cũng thử xem."

 

Từ Hối Xung mặt đen , ngờ đụng Niên Quân Mân. Quỷ mới là vì thử nghiệm thủ! Hắn bò dậy, "Không cần, việc."

 

Niên Quân Mân mang theo nụ mặt, "Không chậm trễ vài phút ."

 

Từ Hối Xung chạy cũng nhanh hơn Niên Quân Mân. Một chân của Niên Quân Mân thể dùng sức, nhưng kinh nghiệm và thủ vẫn còn đó, hành hạ Từ Hối Xung.

 

Niên Quân Mân chuyên môn nhắm mặt mà đánh. Anh đ.á.n.h Từ Hối Xung cũng một ngày hai ngày , dám quan tâm vợ , đ.á.n.h cho đến mức ruột cũng nhận .

 

Từ Hối Xung đau , cái giá trả lớn . Hắn c.ắ.n răng, nhịn sự căm hận, chờ đến ngày mai, chờ đến thứ Hai, hết thảy chờ đến thứ Hai...

 

--------------------

 

 

Loading...