Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 347: NGHĨ LUNG TUNG
Cập nhật lúc: 2025-12-19 16:55:31
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7Kq3X8wB6O
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngọc Khê xong, cửa đơn vị, cẩn thận đặt cái túi xuống chân, nhanh chóng chạy ngoài, ẩn trong bụi hoa liền nhanh chóng chạy bên ngoài.
Phản ứng của đàn ông đặc biệt nhanh, thấy chính là luyện qua, Ngọc Khê đuổi tới cửa lớn, lên xe chạy mất.
Lôi Tiếu lo lắng, đuổi theo, "Chị, chứ!"
Ngọc Khê thở dốc, giọng điệu chút cam lòng, " , nghĩ đến, nhà theo dõi."
Lôi Tiếu mím môi, "Biết là ai ?"
Ngọc Khê ôm Lôi Tiếu, "Được , về nhà thôi."
Lôi Tiếu lo lắng, : "Hai ngày nay thư giãn , đừng áp lực, mới thể thi điểm ."
Lôi Tiếu chỉ đầu, "Những thứ cần học, những đề cần , em ghi nhớ trong đầu , hai ngày nay, em xem phim truyền hình."
"Được."
Buổi tối bữa tiệc lớn, Lôi Tiếu c.ắ.n thịt gà, "Chị, em thi xong thể cùng chị ?"
Ngọc Khê, "Đợi kết quả thi của em , trực tiếp về quê, ở quê chờ em."
Lôi Tiếu vui vẻ, "Được."
Buổi tối, Ngọc Khê đợi Lôi Tiếu ngủ , mới chuyện ban ngày với Quân Mân.
Niên Quân Mân hề kinh ngạc, "Sáng sớm thấy ."
Ngọc Khê phản ứng , "Có đả thảo kinh xà , bắt là dẫn ?"
Niên Quân Mân nắm tay vợ, dùng sức kéo một cái, kéo vợ lòng, "Không , Uông Hàm hy vọng gặp , cô nhất định sẽ đến nữa, yên tâm ."
Ngọc Khê nghĩ nghĩ cũng là, rúc lòng Quân Mân, "Thủ đô lớn lớn, nhỏ cũng nhỏ, cô sẽ ở đây?"
Niên Quân Mân, "Chỉ cần ở thủ đô, nhất định sẽ tìm ."
Ngọc Khê cảm thán, Uông Hàm giấu kỹ, nhanh vỗ tay Quân Mân đang ôm càng lúc càng chặt, "Buông tay, về ngủ ."
Niên Quân Mân cằm cọ trán vợ, "Ở với một hồi nữa , mấy ngày nay, trong lòng em chỉ Lôi Tiếu, chẳng quan tâm gì đến ."
Ngọc Khê nhăn mũi, " ngửi thấy mùi giấm chua nồng nặc, thật tiền đồ, giấm của ai cũng ăn."
Niên Quân Mân nũng, " , chính là cái hũ giấm lớn, quen với thế giới hai , mặc kệ, em ở với một hồi nữa."
Ngọc Khê đỏ mặt, "Tay , bỏ khỏi eo em."
"Không bỏ, vợ, mấy ngày ôm em, phát hiện, eo em gầy ."
Ngọc Khê dùng sức nhéo thịt mềm lưng Quân Mân, "Im miệng, buông tay , một hồi về, Tiếu Tiếu sẽ nghĩ lung tung mất."
"Chúng trong sạch, Lôi Tiếu sẽ ."
Sức lực của Ngọc Khê lớn bằng Niên Quân Mân, nhất là khi chân Niên Quân Mân hơn nhiều, nếu kỹ, cơ bản giống như bình thường, cô thể đấu Niên Quân Mân về mặt võ lực nữa.
Cuối cùng, Ngọc Khê thật sự chút mệt nhọc, cô bận rộn thi sớm, bận rộn chuyện công ty, nhiều chuyện đều dồn cùng , thật sự mệt.
Cô ngủ lúc nào, bản cũng , hình như còn sức để giãy giụa với Quân Mân, nhắm mắt là ngủ luôn.
Niên Quân Mân cảm giác tay lưng buông lỏng, cúi đầu thấy, vợ ngủ , tim thùng thùng đập, kích động, nhắm mắt , một hồi nữa đưa vợ qua.
nhắm mắt , cũng mệt, cõng vợ việc, phục hồi chức năng, còn điều tra Uông Hàm, vợ ở trong lòng, chính là t.h.u.ố.c ngủ nhất , khi ngủ, giống như đứt dây, cứ thế tỉnh .
Sáng sớm, Ngọc Khê tỉnh , đưa tay sờ thấy bất đúng, giường , đột nhiên mở to mắt, đối diện với vẻ mặt của Niên Quân Mân, ký ức về, cô xoa trán, "Anh rắp tâm bất lương , đưa em về?"
Niên Quân Mân vô tội lắm, "Anh đưa em về, chỉ là ôm một hồi, kết quả cũng ngủ , bên cạnh thêm một , ngủ chính là yên , ngủ ngon."
Ngọc Khê nghiến răng, "Anh ngủ ngon, cũng cần luôn ôm chặt em như , quá chặt ."
Niên Quân Mân cuối cùng cũng hiểu, tại quân vương ngọc mềm trong lòng, triều nữa, cảm giác ngủ một và ngủ hai giống .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-347-nghi-lung-tung.html.]
Ngọc Khê đợi Niên Quân Mân buông tay, xoa trán, "Lần thì giải thích rõ ràng lắm ."
Niên Quân Mân sấp, “Không gì giải thích cả, chúng hai ở riêng non nửa năm , Lôi Tiếu nghĩ bậy thì nghĩ bậy từ lâu . Nói chừng, các bậc trưởng bối cũng nghĩ bậy , chỉ là họ tín nhiệm nhân phẩm của chúng thôi.”
Ngọc Khê véo mặt Niên Quân Mân, “Mặt đủ dày , mặt thì mỏng, hừ.”
Nói đẩy cửa , cửa lớn nhà lúc mở , Lôi Tiếu mặc đồ thể thao, trong mắt hề chút dị sắc nào, , “Chị, em chạy bộ mua dầu cháo quẩy và sữa đậu nành , buổi sáng khỏi cần cơm nữa.”
Ngọc Khê thấy, , quả đúng như Quân Mân , trong lòng đều cho rằng hai họ ở cùng một chỗ là chuyện bình thường.
Ăn sáng xong, Ngọc Khê và Niên Quân Mân bước .
Vừa đến trường, Ôn Vinh tìm, “Học tỷ, vé tàu hỏa đặt xong , em mang tới cho chị đây, hai tấm, ngày mùng mười.”
Ngọc Khê nhận lấy vé tàu hỏa, “Sao tự mang tới?”
Ôn Vinh dang tay, “Em gần một năm trở về trường , thủ tục nghỉ học chứ!”
Ngọc Khê, “.......”
, tiểu t.ử , từ lúc khai giảng mấy khi đợi ở trường!
Ôn Vinh tiếp tục : “Đợi em đóng phim nữa, sẽ ngoan ngoãn trở về học, đại học nhảy lớp nhỉ, đáng tiếc quá.”
Ngọc Khê khẽ giật khóe miệng, “Vậy khi nào đóng phim nữa?”
Ôn Vinh gãi đầu, “Ha ha, suy nghĩ xong, bất quá tiên thủ tục nghỉ học , nếu , em sẽ buộc thôi học mất, .”
Ngọc Khê phất tay, tiểu t.ử tâm hoang dã .
cố gắng thêm chút nữa, sắp lên năm tư , thể thở phào một .
Ngọc Khê tính toán ngày tháng, thời gian của thật sự eo hẹp.
Buổi trưa tan học, vội vàng tìm Sư phụ, phòng việc của Hách Phong, trêu chọc, “Hách Phong, bận rộn lớn đến .”
Ngọc Khê chút ngượng ngùng, chào hỏi từng một.
Hách Phong đặt tài liệu xuống, “Đến hỏi chuyện thi cử ?”
Ngọc Khê gật đầu, “ , mùng mười, bước .”
Hách Phong, “Bộ phim cô ý nghĩa, cho nên mới mở đặc cách, nhưng cũng chỉ một thôi.”
Ngọc Khê hỏi, “Vậy khi nào?”
Hách Phong nhướng mày, “Xem , cô học xong hết ?”
Ngọc Khê gật đầu, “Ừm.”
“Được, ngày mai , ngày mai, Lôi Tiếu cũng nên thi đại học .”
Ngọc Khê , “Cảm ơn Sư phụ.”
Hách Phong bật , “Lôi Tiếu trở về , tối qua ăn cơm , Đại cô của cô nhắc mãi lâu , cô và Linh Linh hai , bận rộn đến mức bóng cũng bắt , Linh Linh thì càng quá đáng, ở Thủ đô đợi vài ngày bay .”
Ngọc Khê lè lưỡi, “Gần đây chút bận, buổi tối, chúng nhất định sẽ đến.”
Buổi tối ăn cơm xong, đợi một hồi, Ngọc Khê mới về nhà.
Bởi vì sắp thi , Niên Quân Mân vợ trở về phòng bên cạnh, gối chiếc khó ngủ , hưởng thụ thì dễ dàng, thể về nữa.
Lôi Tiếu vòng quanh bên cạnh Ngọc Khê vài vòng , Ngọc Khê sách nữa, “Đừng xoay nữa, , chuyện gì?”
Lôi Tiếu chút ấp a ấp úng, “Chị, cái ?”
--------------------