Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 353: Cổ quái
Cập nhật lúc: 2025-12-19 16:55:37
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ôn Vinh giằng co với đạo diễn Ôn, hai bên ai nhường ai. Người của hai đoàn phim đều đang trừng mắt , Ôn Vinh và đạo diễn Ôn càng cãi vã kịch liệt.
Ngọc Khê một hồi cũng hiểu rõ nguyên do. Trên đảo vốn dĩ ít nhà cửa, địa điểm phim càng hiếm hoi. Cái nơi bé bằng bàn tay , một đoàn phim dùng là đủ, đằng nhồi nhét tận hai đoàn, thành bối cảnh đủ dùng.
Đặc biệt là khi cần cảnh xa, dù chia chụp cũng dở tệ. Chỗ chẳng rộng rãi gì, cảnh xa một cái là thu hết cả tình hình của đoàn phim đối diện ống kính, trông cả.
Ôn Vinh tức đến phát điên. Anh hiểu nổi tại bác cứ đối đầu với như !
Đạo diễn Ôn thì hận thể đập đầu tường cho xong. Ông sập bẫy ! Ông thật sự địa điểm của hai bên trùng . Đáng ch·ết, tay phó đạo diễn ăn kiểu gì, đúng là tức ch·ết ông mà.
Ngọc Khê day day giữa mày, cô hiểu Từ Hối Hướng rốt cuộc đang nghĩ cái gì mà luẩn quẩn như thế!
Từ Hối Hướng đang tựa lưng tường hóng mát, liếc mắt một cái thấy Lữ Ngọc Khê. Anh mím môi. Từ khi lên báo chí đến nay, cũng chẳng ngốc, một việc chỉ cần tra là , lúc mới phát hiện quá coi thường Niên Quân Mân.
Trong lòng thoải mái, thì cũng đừng ai mong yên . Sau khi nghiền ngẫm phân tích, chỉ c.h.ử.i thề.
Anh tính kế nhiều đến thì Lữ Ngọc Khê cũng chẳng thèm để mắt tới. Người phụ nữ cảnh giác cao, chỉ cần còn dính dáng đến Cát Lãng thì mưu tính đều vô ích.
Thế nên bao nhiêu công cũng uổng phí, còn trông ngu ngốc chịu nổi. Cứ tưởng tượng đến cảnh hai Lữ Ngọc Khê lưng nhạo thế nào, trong lòng bốc hỏa.
Lần địa điểm phim là do lâm thời bảo phó đạo diễn sửa . Anh vui thì cứ để tất cả cùng khó chịu là .
Ngọc Khê càng lên phía càng cảm nhận ánh mắt như phóng hỏa của Từ Hối Hướng.
Cô cảm thấy Từ Hối Hướng diễn quá , bản đúng là một "kịch tinh", chuyên tự biên tự diễn.
Ngọc Khê mím môi, tiến lên với Ôn Vinh: "Cứ giằng co thế cách, đổi chỗ khác ."
Cô vì nhát, mà là vì xót tiền. Trễ một ngày là tốn thêm một đống tiền, đều là tiền của cô cả.
Ôn Vinh trợn mắt: "Học tỷ, ngờ chị là dễ dàng lùi bước như . Nơi chúng đến , dựa cái gì chứ? Có thì cũng là bọn họ ."
Đạo diễn Ôn suýt thì hộc máu. Ông giận thằng cháu , mà là hối hận vì nhảy cái hố Duyệt Huy . hợp đồng ký, cứ nghĩ đến khoản tiền bồi thường là ông ch·ết quách cho xong.
Từ Hối Hướng tiến lên: "Quay phim mà đụng mặt thế cũng là duyên phận. Hôm nay chúng nhường, các ."
Ngọc Khê mặt b·iểu t·ình: "À, cái mà cũng gọi là duyên phận ? Da mặt Từ tổng dày thêm đấy."
Tin thì mà đổ thóc giống mà ăn, đồ hổ!
Niên Quân Mân bồi thêm: " là dày lên ít, kim châm thủng, miệng chẳng câu nào thật lòng. Hèn chi mấy cô vẫn bảo thà tin miệng đàn ông còn hơn tin heo leo cây. Đều do Từ tổng kéo chân cả đấy, cánh đàn ông chúng thật lấy nhục nhã cho !"
Ngọc Khê: "..."
Thật đúng là gần mực thì đen, cô cứ cảm thấy cái miệng của Niên Quân Mân giờ cũng độc địa ngang ngửa !
Từ Hối Hướng: "Hì hì!" Hai cái đồ hỗn đản .
Ngọc Khê vỗ vỗ ngực: "Từ tổng lạnh nổi da gà quá. Người bảo 'nhà dột từ nóc', Ôn Vinh , em chú ý một chút. Từ tổng đây là điển hình của loại 'miệng nam mô bụng một bồ d.a.o găm', ngoài miệng một đường lưng một nẻo, chuyên môn b.ắ.n lén, chúng nên tránh xa họ một chút."
Ôn Vinh ngẩn ngơ: "Vâng, rõ ạ."
Ngọc Khê xoay chuyển lời : " mà, tin là mặt bao nhiêu thế , Từ tổng cũng chẳng mất mặt đến mức để thối mũi . Anh nhất định sẽ giữ lời hứa để chúng . Anh cũng hình tượng của sụp đổ , dù cũng từng lên báo, tích cực tuyên truyền năng lượng tích cực mà. Một đạo đức như , cho dù là giả thì cũng giả vờ cho giống như thật. mặt đoàn phim cảm ơn Từ tổng ."
Gương mặt Từ Hối Hướng đanh . Kháy đểu mà dùng lấy một từ thô tục, hôm nay mới mở mang tầm mắt. Thấy đều , bực bội vô cùng. Anh nên xây dựng cái hình tượng nho nhã, quân t.ử khiêm nhường gì, để giờ mắng nhiếc mà vẫn gượng . Anh nghiến răng: "Lữ biên kịch chắc chắn hiểu lầm gì với . Yên tâm, nhất định , tuyệt đối loại lật lọng."
Chỉ cần Lữ Ngọc Khê , đầy cách để cô thấy nghẹn họng. Trên mặt cố gắng nặn một nụ thật chân thành.
Ngọc Khê Từ Hối Hướng với ánh mắt đồng cảm. Người tại cứ đeo mặt nạ mà sống gì cho mệt, đúng là đáng đời. Trong lòng cô thấy sảng khoái hẳn lên, bèn với Ôn Vinh: "Chỗ ở của chị ở , để chị dọn dẹp một chút!"
Ôn Vinh xoa trán: "Chỗ ở định thuê ban đầu đều dân làng cho bên đối diện thuê hết . Bây giờ ở lều trại, cũng may là em chuẩn ."
Ngọc Khê: "..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-353-co-quai.html.]
Cô khẽ mắng một câu trong lòng.
Ngọc Khê chờ bên đối diện rút mới hỏi: "Em đừng lẫy với chị, chị hỏi thật là thể đổi địa điểm khác ?"
Ôn Vinh: "Xung quanh đây chỗ nào thích hợp cả, em tìm hết . Nếu tìm tiếp sẽ mất quá nhiều thời gian, kinh phí chẳng bao nhiêu, trễ ngày nào tốn tiền ngày đó. Hay là thế , lúc họ thì tranh thủ chụp, lúc họ thì bờ biển cảnh khác, tránh là ."
Ngọc Khê: "Vậy cứ , tranh thủ tiến độ cho xong sớm."
Trong lòng cô đang cân nhắc xem nên hố Từ Hối Hướng thế nào. Cái món nợ mà đòi , cô thấy bức bối chịu nổi.
Hành lý của Ngọc Khê mang theo lều trại, nhưng nó quá nhỏ. Nhìn một dải lều bạt, cô nhỏ với Niên Quân Mân: "Cái mà bão thì sống đây."
Niên Quân Mân: "Để trong làng xem chỗ nào thích hợp ."
Ngọc Khê: "Được, để cô dọn đồ."
Từ Hối Hướng trong làng thì chặn đường Niên Quân Mân: "Vụ báo chí là do đúng ?"
"Phải."
Từ Hối Hướng: "..."
Thừa nhận dễ dàng quá chẳng chút cảm giác thành tựu nào, thậm chí quên luôn cả câu định tiếp theo.
Niên Quân Mân nheo mắt: "Còn việc gì nữa ?"
Từ Hối Hướng mỉa mai: "Cái loại bám váy phụ nữ như , để xem đá lúc nào."
"Cả đời cũng chuyện đó ."
Anh tự tin đến mức Từ Hối Hướng với vẻ khinh khỉnh, kiểu như: "Anh thì hiểu cái quái gì về tình cảm".
Từ Hối Hướng: "..."
Rốt cuộc là khác nghẹn họng là tự chuốc lấy nghẹn ?
Ngọc Khê dọn dẹp xong hành lý, đầu thấy Niên Quân Mân hớn hở trở về: "Anh lén lút chuyện gì lưng đấy?"
"Vừa dằn mặt Từ Hối Hướng xong. Anh thấy trong làng hai căn nhà cũ, mái che vẫn còn , dọn dẹp là ở , dù cũng hơn là ngủ ngoài trời."
Ngọc Khê: "Thật ?"
"Tất nhiên , để dẫn cô qua xem."
Ngọc Khê lấy mũ đội lên: "Đi thôi!"
Hai căn nhà cũ khá nổi bật, khung nhà chắc chắn, chỉ ngói mái là cũ nát một chút. Nhìn qua khe cửa thì thấy cửa sổ, nhưng sân vườn rộng.
Hơn nữa hai căn nhà sát vách , Ngọc Khê hài lòng nhất là điểm . Sân cũng nhỏ, thể dựng thêm lều tạm, tảng đá trong lòng Ngọc Khê cuối cùng cũng buông xuống.
Ngọc Khê định trong xem thử nhưng cửa chính khóa. Cô cau mày: "Nhà thì nát mà cửa nẻo còn nguyên, còn khóa kỹ thế ."
Niên Quân Mân kỹ một lượt, cảm thấy chút kỳ quái: "Tường bao cũng cao quá nhỉ."
Ngọc Khê để ý quan sát: " thật, cao hơn hẳn những nhà khác trong làng."
Hai đang dòm dòm ngó ngó thì nhanh chóng dân làng phát hiện: "Hai gì đấy?"