Niên Quân Mân tiến gần quan sát, lớp cát là những mảnh vỡ của chai thủy tinh, gạt lớp cát sang bên còn thấy cả vỏ hạt hướng dương.
Ngọc Khê còn sợ nữa. Những dấu vết chứng minh ở đây hề ma quái mà từng ở, chỉ là thấy lên đảo nên họ mới khóa cửa rời . tại thấy lạ đến là họ lập tức lánh mặt? Vấn đề hề nhỏ.
Niên Quân Mân xổm xuống, hình dáng vỏ hạt hướng dương tìm thấy thêm cả vỏ lạc: "Mấy thứ còn mới lắm, nhiều nhất là năm ngày thôi."
Ngọc Khê nhận định: "Chỗ khóa kỹ, thà để trống chứ cho thuê, chắc chắn bí mật. Chúng trong xem thử ?"
Nhìn căn nhà tối om như hũ nút, Niên Quân Mân vợ nhát gan, sợ cô dọa nên bảo: "Anh một thôi, em ở đây đợi ."
Biết ma, Ngọc Khê bớt sợ hẳn, chuyện do con thì gì hãi: "Em cũng ."
Niên Quân Mân dặn: "Anh , em nắm lấy áo nhé."
Lòng Ngọc Khê ngọt ngào như mật: "Vâng."
Cửa nhà khóa. Trong một căn phòng, rơm rạ rải đầy đất; ở một phòng khác còn thấy vài chiếc bao tải, ngoài gì giá trị. Ngọc Khê là ngoài nghề nên chẳng vấn đề gì, nhưng khi khỏi sân, sắc mặt Niên Quân Mân cực kỳ khó coi.
Trên đường về, cả hai đều im lặng.
"Hai đấy?"
Ngọc Khê giật b.ắ.n , theo phản xạ ném luôn chiếc đèn pin trong tay . Chỉ thấy một tiếng "hự" trầm đục, đèn pin của Niên Quân Mân cũng lập tức soi tới.
Từ Hối Xung đang ôm trán xổm đất, trông vô cùng đau đớn. Đèn pin của Ngọc Khê bằng sắt, to nặng, ném trúng chuyện đùa.
Từ Hối Xung ôm cái cục u đang sưng vù lên, rên rỉ: "Cố ý đúng !"
Ngọc Khê thấy oan, tất nhiên, dù cố ý thật cô cũng chẳng bao giờ thừa nhận: "Người dọa mới c.h.ế.t khiếp chứ, cái trách ."
Từ Hối Xung nghẹn họng. Anh để ý hai cả ngày , thần thần bí bí, chắc chắn vấn đề.
Niên Quân Mân: "..." Anh nên nhỉ? Số mệnh của Từ Hối Xung chắc chắn xung khắc với hai vợ chồng , nào gặp cũng thương.
Về đến lều, thấy ngủ say, Ngọc Khê nhỏ giọng hỏi: "Anh phát hiện gì ?"
Niên Quân Mân đáp: "Mới chỉ là nghi ngờ thôi, cần điều tra thêm ."
Sáng hôm khi ăn xong, địa điểm phim cướp mất. Ôn Vinh vì để kịp tiến độ nên quyết định chuyển sang cảnh bờ biển, cả đoàn cùng kéo đó.
Niên Quân Mân một tay cầm xô nhỏ, một tay cầm cần câu, mỏm đá xa, phơi nắng câu cá, khiến Ngọc Khê vô cùng ngưỡng mộ. Nhất là khi thấy bờ ít hải sản, lòng cô rạo rực bắt.
Đến khi kết thúc cảnh là ba giờ chiều. Tranh thủ lúc thủy triều lên, định nghỉ ngơi ăn uống một chút đợi trời tối cảnh đêm.
Ngọc Khê rảnh rỗi xách xô tìm Niên Quân Mân. Thấy câu khá nhiều, cô cảm thán: "Anh cũng tài cơ , câu nhiều thế."
Niên Quân Mân đắc ý: "Hồi nhỏ khổ lắm, nuôi . Một phụ nữ kiếm điểm công thấp, việc nặng, ăn đủ no nên nghĩ cách kiếm hải sản thôi. Để câu cá, nghiên cứu đủ loại mồi đấy."
Ngọc Khê cảm động: "Sau em nhất định sẽ đối xử với ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-355-nhat-gan.html.]
"Thật ?"
"Thật chứ, mỗi ngày đều cho ăn no, em ?"
Niên Quân Mân: "..." Tốt."
Ngọc Khê câu cá, thẳng là cô lòng kiên nhẫn như Niên Quân Mân. Cô thích kiểu vận động chân tay như nhặt sò nhặt ốc hơn, nhanh sướng.
Niên Quân Mân cũng câu đủ, đưa cá cho đầu bếp cùng vợ tìm vỏ sò, ốc biển. Sáng sớm thủy triều mới rút nên đồ ăn còn nhiều lắm. Ở vài vũng nước còn thấy cả tôm tít (bề bề), Ngọc Khê mang găng tay nên dám đụng vì bọn búng đau lắm.
Mọi năm về nhà đều là mùa đông, xem mùa hè vẫn thích hơn, hải sản dồi dào. Hai phối hợp nhịp nhàng, nhặt nhanh nhiều khiến Ôn Vinh cũng nhịn mà chạy xem: "Nhiều thật đấy."
Ngọc Khê : "Nuôi hai ngày cho chúng nhả hết cát đem luộc, chẳng cần thêm gì cả, vị ngọt thanh cực kỳ."
Ôn Vinh nuốt nước miếng, vốn là sành ăn.
Ngọc Khê thẳng dậy, chợt nhớ : " , đến đây hai căn nhà cũ cạnh làng ?"
Ôn Vinh đáp: "Chưa, thế?"
Hai đứa trẻ gần đó đột nhiên xen : "Đừng đến đó, ma ám thật đấy, tụi cháu thấy ."
Ôn Vinh giật : "Này nhóc, đời gì ma."
Một trong hai đứa trẻ là Niên Quân Mân từng cho tiền. Thấy chúng vẻ phục, chứng minh lời , hỏi: "Thật sự thấy ?"
Hai đứa bé tầm tám tuổi gật đầu: "Thật ạ! Sáng sớm biển tụi cháu thấy tiếng , còn thấy bóng lạ lắm, cõng cái gì đó cử động, chắc chắn là bắt cóc trẻ con về ăn thịt ."
Ôn Vinh ngẩn , vốn nhát gan nên bắt đầu hối hận: "Chị ơi, đổi chỗ , hoặc về gần làng chị tìm chỗ khác?"
Ngọc Khê: "..." Ở đây còn "sống" nhát hơn cả cô.
Niên Quân Mân cạn lời, cảm ơn mấy đứa nhỏ nhưng trong lòng nhận tính nghiêm trọng của vấn đề.
Ngọc Khê lườm Ôn Vinh: "Giờ thì muộn , cứ ở đây thôi."
Ôn Vinh mếu máo: "Tại chứ?"
Ngọc Khê hạ thấp giọng: "Chỗ vấn đề. Tối qua chị và Quân Mân đến xem , ma , chỉ dấu vết của con thôi. Cửa khóa chặt mà tiếng , chắc chắn bí mật thể để ai ."
Lòng Ngọc Khê trĩu nặng Niên Quân Mân, cũng đang nghĩ điều tương tự.
Niên Quân Mân vốn là dân chuyên nghiệp về trinh sát. Hai ngày đó, lục tung cả hòn đảo, bỏ qua bất kỳ manh mối nào. Anh âm thầm tổng hợp trong phòng, thậm chí còn rửa một bức ảnh.
Ngọc Khê theo Niên Quân Mân khu trung tâm thành phố để thu mua thêm nhu yếu phẩm và hẹn gặp ở điểm tập kết. Khi hai đang đợi xe buýt để đến đồn cảnh sát, Ngọc Khê bỗng phụ nữ phía đầy nghi hoặc: "Quân Mân, xem cô trông giống Hà Giai Lệ ?"
________________________________________