Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 362: Chuyện Cũ
Cập nhật lúc: 2025-12-19 17:22:01
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Từ Hối Xung đang ghế sofa phòng khách, trò chuyện vui vẻ với Trịnh Cầm. Ngọc Khê lúc mới nhớ , cô kể chuyện Từ Hối Xung là con trai của Cát Lãng.
Trịnh Cầm thấy con gái trở về, khỏi vui mừng bao, “Lần trở về thể ở mấy ngày đúng ?”
Ngọc Khê gật đầu, “Trước khi Lôi Tiếu khai giảng thì con về. Mẹ, là ai ?”
Trịnh Cầm kéo con gái xuống, “Biết, đứa nhỏ giao đãi hết . Mẹ cũng ngờ là con trai của Cát Lãng. Đứa nhỏ cũng mệnh khổ, cũng giận cá c.h.é.m thớt, chuyện của đời là chuyện của đời .”
Hôm nay giật , nó quỳ xuống ở cổng nhà máy, thành thật giao đãi. Mẹ hận lớn đến mấy, cũng thể cứ nắm lấy đứa nhỏ tha, huống hồ giữa chúng còn chút nguồn gốc .
Mặt Ngọc Khê lạnh . Cô rằng vài ngày thấy Từ Hối Xung , “Rốt cuộc đ.á.n.h chủ ý gì?”
Từ Hối Xung thái độ thành khẩn, “ cũng ngờ, dì Trịnh là của cô.”
Ngọc Khê xong thì choáng váng, đầu . Ở đây chuyện gì mà cô ?
Trịnh Cầm giải thích, “Lúc đó con còn nhỏ, sáu tuổi, con cũng nhớ. Mẹ dẫn con bán cá, ở chợ gặp đứa nhỏ , nó đang xổm bán cá. Lúc đó nó cũng chỉ mười mấy tuổi, mùa đông mặc đặc biệt đơn bạc, gầy đến mức nổi, thẳng cũng lắc lư. Bởi vì ở gần, con hỏi bụng vì cứ kêu mãi, đói , con liền đưa bánh bao cho .”
Ngọc Khê, “.......” Đây thật sự là chuyện cô ?
Niên Quân Mân c.ắ.n răng. Anh , hồi Từ Hối Xung đổi, gây chuyện nữa, đặc biệt an tĩnh.
Trịnh Cầm tiếp tục : “Ngày hôm , gặp nó. Không đành lòng, nghĩ đến Quân Mân lúc nhỏ, mấy cái bánh bao mang theo đều cho nó , đó thì gặp nó nữa.”
Từ Hối Xung, “Sau đón , vài năm nay, cũng trở về.”
Hắn về quê hương, nhớ chuyện cũ. Cho đến khi ăn bánh bao, mới nghĩ đến, cũng từng chịu ân huệ.
Lúc đó một ngày rưỡi ăn cơm, liền nhịn đói giữa mùa đông lạnh giá, ít cá mang bán. Thật vất vả lắm mới bán , nhưng tiền lục soát lấy . Vì thể kiếm cá, nên để phạt , họ cũng cho cơm ăn.
Liên tục vài ngày như , nếu mấy cái bánh bao , thể kiên trì đến khi Cát Lãng tìm tới cũng nhất định.
Đồng thời, mặt cũng âm trầm. Cát Lãng mang thai, nhưng vì xác nhận là thể sinh nữa, ông mới nghĩ đến, tìm tới đây mà hề ôm hy vọng gì.
Ngọc Khê ngẩn ngơ. Sự chuyển ngoặt của câu chuyện quá nhanh, cô t.ử tế hồi ức , nhưng ký ức lúc nhỏ đều mơ hồ, thật sự nhớ gì cả.
nhớ, nhất định giả .
Trịnh Cầm với Từ Hối Xung: “Mẹ trách con, nhưng rốt cuộc con vẫn là con trai của Cát Lãng. Mẹ cũng giữ con , về !”
Từ Hối Xung ngây . Hắn tưởng rằng tầng quan hệ , ít nhất cũng thể ở ăn cơm. “Được, về .”
Ngọc Khê đợi , trở về hỏi, “Mẹ, tiễn khách ?”
Trịnh Cầm chấm trán con gái, “Con thật sự coi ngốc ? Thần thái của con và Quân Mân, rõ ràng là thấy nó, khắp nơi cảnh giác đề phòng. Mẹ đương nhiên tin con gái . Cái biểu hiện , cũng loại lương thiện. Có thể liên lụy thì liên lụy. Hơn nữa, là giận cá c.h.é.m thớt thế hệ , nhưng cũng tuyệt đối sẽ khoan dung đến mức đề phòng.”
Ngọc Khê ôm cổ , cô lo lắng vô ích , “Mẹ, thật lợi hại.”
Trịnh Cầm , “Trịnh Mậu Nhiên đúng, giống ông , cùng ông là cùng một loại .”
Ngọc Khê nghĩ nghĩ, kế và Trịnh Mậu Nhiên thật sự giống , nhiều điểm đều giống . Duy nhất giống, Trịnh Cầm coi trọng tình . Ừm, , Trịnh Mậu Nhiên cũng coi như là coi trọng.
Nhà máy của Trịnh Cầm việc, vì Từ Hối Xung đến, bà sợ ở nhà máy sẽ gây ảnh hưởng , cho nên mới trở về nhà. Bà trò chuyện với con gái hai câu, trở về nhà máy.
Trịnh Cầm , Ngọc Khê liền nhéo mặt Niên Quân Mân, “Nhìn mặt kìa, cứ hầm hầm mãi.”
Niên Quân Mân ngữ khí chua chát, “Em đưa đồ ăn cho khác, còn lúc nhỏ em thấy liền trốn.”
Ngọc Khê giật giật khóe miệng, “Có ?”
Niên Quân Mân mím môi, “Có, còn cho ôm.”
Ngọc Khê thật sự nhớ, "Em còn nhỏ mà, cái gì cũng hiểu."
Niên Quân Mân hừ một tiếng, chính là ghen tị, vợ trợn mắt, sống c.h.ế.t cho ôm.
Ngọc Khê hôn Niên Quân Mân một cái, bộ dạng ghen tị thật khả ái, "Bây giờ em cho ôm đây !"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-362-chuyen-cu.html.]
Niên Quân Mân mím môi, ngạo kiều ngẩng đầu.
Ngọc Khê bẻ ngón tay : "Anh xem, em chỉ cho ôm, còn nấu cơm, giặt quần áo cho ."
Niên Quân Mân cúi đầu, "Những thứ cũng , nấu cơm cho em, giặt quần áo, còn rửa chân cho em nữa cơ."
Ngọc Khê ghé sát tai Quân Mân, "Em còn ủ ấm chăn cho ."
Gốc tai Niên Quân Mân đỏ bừng, trong lòng run rẩy, bàn tay to ôm eo vợ, "Chỉ một thôi."
"Người đủ, đủ thì thường vui vẻ."
"Anh chính là đủ thì ?"
"Nhịn !"
Niên Quân Mân c.ắ.n mạnh môi vợ một cái, "Đồ tiểu vô lương tâm."
"Khụ khụ."
Ngọc Chi che mắt, "Chị ơi, em hai nhé, ban ngày ban mặt mà cứ ôm ấp thế , chị Tiếu Tiếu ở bên ngoài còn dám , quá đấy ạ!"
Ngọc Khê, "......."
Cô quả thực quên mất Lôi Tiếu, chút ngượng ngùng.
Lôi Tiếu xua tay, "Đừng để ý tới , tiếp tục ."
Ngọc Khê, "......." Nha đầu , cũng học cách trêu chọc .
Niên Quân Mân ho khan một tiếng, kéo Ngọc Chi, "Chúng mua thức ăn."
Ngọc Chi, "Anh rể, và chị thôi, em bóng đèn ."
Ngọc Khê nghiến răng, "Mấy ngày gặp, mồm mép lém lỉnh phết đấy nhỉ!"
Ngọc Chi im bặt, "Không, ."
Ngọc Khê hừ một tiếng, những món cần mua, Niên Quân Mân kéo .
Lôi Tiếu ở nhà giúp Ngọc Khê dọn dẹp phòng ở, Lôi Tiếu trong lòng quan tâm Từ Nguyệt, "Chị ơi, em , Từ Nguyệt cô đơn ạ!"
Ngọc Khê nhíu mày, "Tiếu Tiếu, Từ Nguyệt là đối tượng để bạn , cô tâm tư nhiều lắm."
Lôi Tiếu cầm cây lau nhà, "Tâm tư nhiều ư, em thấy thế, đồng học cô thiện lương, ở trường em cũng cảm thấy như , chỉ là vẫn tiếp xúc, chuyện , em thấy cô khá đáng thương."
Ngọc Khê bóc tách từng lời Từ Nguyệt để phân tích, "Nghe rõ ? Lời của cô đều dụng ý, mục đích là để em thông cảm cho cô ."
Lôi Tiếu im lặng, cúi đầu, cô tin lời chị gái , hình như mỗi gặp Từ Nguyệt, mắt cô đều đỏ hoe, khi Từ Hối Xung đối xử với cô , Lôi Tiếu càng đồng cảm hơn.
Cô cảm thấy lừa dối, "Sau , em để ý tới cô nữa."
"Cũng cần thế, đừng thiết quá là , cứ giao tiếp bình thường, nếu em đột nhiên để ý tới, dễ dàng khiến ghi hận, lòng đôi khi khá âm u."
Lôi Tiếu sợ hãi, "Cô sẽ hận em ư?"
Ngọc Khê, "Cái xem cô thôi, em cứ giữ bản tính của là , , các em học đại học khác , gặp mặt cũng khó."
Lôi Tiếu thụ giáo, "Vâng, ."
Mùa hè trở về nhiều niềm vui, suốt thời gian đó, cô vẫn ở cho đến khi sắp khai giảng, Ngọc Khê mua ít hải sản, trở Thủ đô chia một phần, vẫn còn ít.
Lôi Tiếu cũng nhận giấy báo nhập học, đối với chuyên ngành của cô , Ngọc Khê luôn luôn tò mò, "Đưa chị xem nào."
--------------------